“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7131: Bởi vì điều đó là không thể!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tên Cổ Lăng này chính là đệ tử cuối cùng của Tân Vân Đan Đế - một trong tam đại Đan Đế thời bấy giờ, là một tay kiếm khách, xem như hộ vệ của Tân Vân Đan Đế cũng được"."Nhìn tiểu tử này ra sân hoành tráng vậy thôi chứ hồi đó có phải đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần tung độc một cái thôi là hắn sẽ chết không ai hay rồi".Nhóm ba người Lý Huyền Đạo gật đầu.Có điều họ vừa nhìn Trần Nhất Mặc vừa thầm nói xấu hắn ta trong bụng.Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mà thôi, giờ cũng có đánh nổi đâu..."Bọn họ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy.Vì sao thế nhỉ?Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ hơi nhíu mày nhìn bóng người trước mắt."Ngươi là ai?"Tần Ninh chưa nhận ra được ngay.Chi Tuyết bà bà mỉm cười trả lời: "Cổ Lăng, đệ tử Tân Vân lão đầu đấy"."À... là hắn ta à...", bấy giờ Tần Ninh mới nhớ ra đúng là có người này.Hắn rời sự chú ý sang Cổ Lăng, cười nói: "Thế có nghĩa là Tân Vân lão đầu cũng tới...", Tần Ninh vừa dứt lời thì không gian lại bị bóp méo, có mấy bóng người cùng nhau đi tới.Người đứng đầu có râu tóc trắng xóa, thân hình già cỗi. Ông ta chầm chậm bước đến rồi nhìn bọn họ."Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi lão nhân, Âm Minh, Chi Tuyết...", đôi mắt đầy ôn hòa của ông lão lướt nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại tại Tần Ninh."Cửu Nguyên Đan Đế".Năm xưa Tần Ninh xuất thân từ Cửu Nguyên Vực, tiếng tăm lừng lẫy khắp Thượng Nguyên Thiên Vực nên được mọi người gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.Lúc này, thấy Tân Vân đã đến, Tần Ninh thu hồi thanh kiếm vàng trên tay rồi hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?""Chuyện hôm nay hãy kết thúc tại đây đi!"Tân Vân ôn tồn bảo: "Việc đã ra nông nỗi này, tiếp tục đấu đá nhau thì chỉ có nước một sống hai chết thôi..."Tần Ninh nhìn Tân Vân thật lâu nhưng chẳng nói lấy một câu."Thôi được!"Qua một hồi, Tần Ninh bỗng nhiên đồng ý khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.Có Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong ở đây nhưng Tần Ninh không nhượng bộ.Nguyên Chính Cương, Nguyên Chính Phong và Chu Vận Thiên đều lộ diện mà Tần Ninh cũng không đồng ý nhường một bước.Dù những bậc vai vế rất cao như tiểu tiên nữ Bách Hoa, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân hiện thân thì Tần Ninh cũng nhất quyết không nhường.Vậy mà bây giờ Tân Vân mới nói một câu đã có thể làm Tần Ninh lùi bước.Vì sao?Lúc này, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đều tò mò quay sang nhìn Trần Nhất Mặc.

"Tên Cổ Lăng này chính là đệ tử cuối cùng của Tân Vân Đan Đế - một trong tam đại Đan Đế thời bấy giờ, là một tay kiếm khách, xem như hộ vệ của Tân Vân Đan Đế cũng được".

"Nhìn tiểu tử này ra sân hoành tráng vậy thôi chứ hồi đó có phải đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần tung độc một cái thôi là hắn sẽ chết không ai hay rồi".

Nhóm ba người Lý Huyền Đạo gật đầu.

Có điều họ vừa nhìn Trần Nhất Mặc vừa thầm nói xấu hắn ta trong bụng.

Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mà thôi, giờ cũng có đánh nổi đâu..."

Bọn họ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy.

Vì sao thế nhỉ?

Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ hơi nhíu mày nhìn bóng người trước mắt.

"Ngươi là ai?"

Tần Ninh chưa nhận ra được ngay.

Chi Tuyết bà bà mỉm cười trả lời: "Cổ Lăng, đệ tử Tân Vân lão đầu đấy".

"À... là hắn ta à...", bấy giờ Tần Ninh mới nhớ ra đúng là có người này.

Hắn rời sự chú ý sang Cổ Lăng, cười nói: "Thế có nghĩa là Tân Vân lão đầu cũng tới...", Tần Ninh vừa dứt lời thì không gian lại bị bóp méo, có mấy bóng người cùng nhau đi tới.

Người đứng đầu có râu tóc trắng xóa, thân hình già cỗi. Ông ta chầm chậm bước đến rồi nhìn bọn họ.

"Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi lão nhân, Âm Minh, Chi Tuyết...", đôi mắt đầy ôn hòa của ông lão lướt nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại tại Tần Ninh.

"Cửu Nguyên Đan Đế".

Năm xưa Tần Ninh xuất thân từ Cửu Nguyên Vực, tiếng tăm lừng lẫy khắp Thượng Nguyên Thiên Vực nên được mọi người gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.

Lúc này, thấy Tân Vân đã đến, Tần Ninh thu hồi thanh kiếm vàng trên tay rồi hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Chuyện hôm nay hãy kết thúc tại đây đi!"

Tân Vân ôn tồn bảo: "Việc đã ra nông nỗi này, tiếp tục đấu đá nhau thì chỉ có nước một sống hai chết thôi..."

Tần Ninh nhìn Tân Vân thật lâu nhưng chẳng nói lấy một câu.

"Thôi được!"

Qua một hồi, Tần Ninh bỗng nhiên đồng ý khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Có Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong ở đây nhưng Tần Ninh không nhượng bộ.

Nguyên Chính Cương, Nguyên Chính Phong và Chu Vận Thiên đều lộ diện mà Tần Ninh cũng không đồng ý nhường một bước.

Dù những bậc vai vế rất cao như tiểu tiên nữ Bách Hoa, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân hiện thân thì Tần Ninh cũng nhất quyết không nhường.

Vậy mà bây giờ Tân Vân mới nói một câu đã có thể làm Tần Ninh lùi bước.

Vì sao?

Lúc này, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đều tò mò quay sang nhìn Trần Nhất Mặc.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tên Cổ Lăng này chính là đệ tử cuối cùng của Tân Vân Đan Đế - một trong tam đại Đan Đế thời bấy giờ, là một tay kiếm khách, xem như hộ vệ của Tân Vân Đan Đế cũng được"."Nhìn tiểu tử này ra sân hoành tráng vậy thôi chứ hồi đó có phải đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần tung độc một cái thôi là hắn sẽ chết không ai hay rồi".Nhóm ba người Lý Huyền Đạo gật đầu.Có điều họ vừa nhìn Trần Nhất Mặc vừa thầm nói xấu hắn ta trong bụng.Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mà thôi, giờ cũng có đánh nổi đâu..."Bọn họ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy.Vì sao thế nhỉ?Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ hơi nhíu mày nhìn bóng người trước mắt."Ngươi là ai?"Tần Ninh chưa nhận ra được ngay.Chi Tuyết bà bà mỉm cười trả lời: "Cổ Lăng, đệ tử Tân Vân lão đầu đấy"."À... là hắn ta à...", bấy giờ Tần Ninh mới nhớ ra đúng là có người này.Hắn rời sự chú ý sang Cổ Lăng, cười nói: "Thế có nghĩa là Tân Vân lão đầu cũng tới...", Tần Ninh vừa dứt lời thì không gian lại bị bóp méo, có mấy bóng người cùng nhau đi tới.Người đứng đầu có râu tóc trắng xóa, thân hình già cỗi. Ông ta chầm chậm bước đến rồi nhìn bọn họ."Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi lão nhân, Âm Minh, Chi Tuyết...", đôi mắt đầy ôn hòa của ông lão lướt nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại tại Tần Ninh."Cửu Nguyên Đan Đế".Năm xưa Tần Ninh xuất thân từ Cửu Nguyên Vực, tiếng tăm lừng lẫy khắp Thượng Nguyên Thiên Vực nên được mọi người gọi là Cửu Nguyên Đan Đế.Lúc này, thấy Tân Vân đã đến, Tần Ninh thu hồi thanh kiếm vàng trên tay rồi hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?""Chuyện hôm nay hãy kết thúc tại đây đi!"Tân Vân ôn tồn bảo: "Việc đã ra nông nỗi này, tiếp tục đấu đá nhau thì chỉ có nước một sống hai chết thôi..."Tần Ninh nhìn Tân Vân thật lâu nhưng chẳng nói lấy một câu."Thôi được!"Qua một hồi, Tần Ninh bỗng nhiên đồng ý khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.Có Nguyên Chính Thiên, Chu Bồi Phong ở đây nhưng Tần Ninh không nhượng bộ.Nguyên Chính Cương, Nguyên Chính Phong và Chu Vận Thiên đều lộ diện mà Tần Ninh cũng không đồng ý nhường một bước.Dù những bậc vai vế rất cao như tiểu tiên nữ Bách Hoa, Thiết Vương, Thiên Thi lão nhân hiện thân thì Tần Ninh cũng nhất quyết không nhường.Vậy mà bây giờ Tân Vân mới nói một câu đã có thể làm Tần Ninh lùi bước.Vì sao?Lúc này, Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đều tò mò quay sang nhìn Trần Nhất Mặc.

Chương 7131: Bởi vì điều đó là không thể!