“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7132: "Không thể có chuyện này".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hình như người này biết vì sao ấy nhỉ?Trần Nhất Mặc thấy ai cũng nhìn mình thì rối rắm hỏi: "Nhìn ta làm quái gì?"Nghe hắn ta hỏi vậy, Lý Huyền Đạo lập tức đe dọa: "Trần sư đệ à, ngươi nói chuyện như vậy với bọn ta thì không sao nhưng dám không nghe lời hai vị sư nương thì coi chừng sư tôn lôi ngươi ra đánh đấy!"Thế là Trần Nhất Mặc ngần ngại nhìn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, nói ngay: "Thật ra cũng chả có gì, chỉ là khi sư phụ tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển đã yêu cầu lão thất phu Tân Vân này vài thứ. Chúng không có ở bất cứ nơi đâu mà chỉ lão thất phu Tân Vân này mới có. Sư tôn mắc nợ người ta, lão già này đã đứng ra nói giúp nên sư tôn mới không đánh nữa!"Hóa ra là vậy.Tuy Tần Ninh đã sống nhiều kiếp, trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ai cũng hiểu một điều rằng.Tần Ninh là một người coi trọng tình cảm.Có lẽ nếu là người khác thì đã trở nên lạnh nhạt, vô cảm sau khi trải qua chín đời chín kiếp, đi qua biết bao nhiêu là núi sông.Song Tần Ninh không bao giờ là người như thế.Nếu không thì các đệ tử của hắn đã không vất vả chờ đợi hắn rồi.Bọn họ đều hiểu Tần Ninh ở một mức độ nào đó.Đại sư Tân Vân nhoẻn môi cười: "Đa tạ công tử Tần Ninh!""Ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau ta không nợ ngươi bất cứ điều gì nữa. Có điều lần sau, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ra tay mà ngươi ngăn cản thì ta sẽ giết ngươi!"Tần Ninh thẳng thừng nói mà không chút dè chừng."Giỏi thì ngươi cứ thử đi!"Tân Vân chưa kịp lên tiếng thì Cổ Lăng đeo kiếm đang đứng bên cạnh lạnh lùng nói.Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, giễu cợt: "Ngươi là cái thá gì?"Ánh mắt Cổ Lăng trở nên rét lạnh, kiếm khí ngất trời cắm thẳng vào chín tầng mây.Trần Nhất Mặc đứng tại chỗ quát: "Cổ Lăng, còn bày đặt huênh hoang thế cho ai nhìn? Ngươi quên hồi xưa lão tử đầu độc ngươi khiến ngươi mất lần đầu thế nào rồi sao?"Vừa dứt lời thì ai nấy đều mở to mắt nhìn hắn ta.Có chuyện hay để hóng rồi!Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ bèn giải thích: "Đừng hiểu lầm, là ta hạ độc hắn, hắn đi tìm một nữ nhân để giải độc, chả liên quan gì tới ta".Cổ Lăng nghe hắn ta nhắc tới chuyện đó thì mặt mày tái mét, hừ lạnh: "Trần Nhất Mặc, cẩn thận mồm miệng của ngươi".Trần Nhất Mặc phản pháo: "Bản hoàng không chấp ngươi. Vị Lý Huyền Đạo này là sư đệ ta, không phải ngươi tự nhận kiếm thuật mình cao siêu lắm sao? Cứ chờ đi, rồi một ngày nào đó ta sẽ dẫn sư đệ ta đi lấy cái đầu chó chết nhà ngươi!""Hừ!"Cổ Lăng hừ một tiếng, lặng thinh.Lý Huyền Đạo chỉ mới tới thiên giả Cực Cảnh, có là cái thá gì đâu, Cổ Lăng hoàn toàn không để hắn ta vào mắt."Sư huynh, hắn coi thường ngươi kìa!"
Hình như người này biết vì sao ấy nhỉ?
Trần Nhất Mặc thấy ai cũng nhìn mình thì rối rắm hỏi: "Nhìn ta làm quái gì?"
Nghe hắn ta hỏi vậy, Lý Huyền Đạo lập tức đe dọa: "Trần sư đệ à, ngươi nói chuyện như vậy với bọn ta thì không sao nhưng dám không nghe lời hai vị sư nương thì coi chừng sư tôn lôi ngươi ra đánh đấy!"
Thế là Trần Nhất Mặc ngần ngại nhìn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, nói ngay: "Thật ra cũng chả có gì, chỉ là khi sư phụ tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển đã yêu cầu lão thất phu Tân Vân này vài thứ. Chúng không có ở bất cứ nơi đâu mà chỉ lão thất phu Tân Vân này mới có. Sư tôn mắc nợ người ta, lão già này đã đứng ra nói giúp nên sư tôn mới không đánh nữa!"
Hóa ra là vậy.
Tuy Tần Ninh đã sống nhiều kiếp, trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ai cũng hiểu một điều rằng.
Tần Ninh là một người coi trọng tình cảm.
Có lẽ nếu là người khác thì đã trở nên lạnh nhạt, vô cảm sau khi trải qua chín đời chín kiếp, đi qua biết bao nhiêu là núi sông.
Song Tần Ninh không bao giờ là người như thế.
Nếu không thì các đệ tử của hắn đã không vất vả chờ đợi hắn rồi.
Bọn họ đều hiểu Tần Ninh ở một mức độ nào đó.
Đại sư Tân Vân nhoẻn môi cười: "Đa tạ công tử Tần Ninh!"
"Ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau ta không nợ ngươi bất cứ điều gì nữa. Có điều lần sau, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ra tay mà ngươi ngăn cản thì ta sẽ giết ngươi!"
Tần Ninh thẳng thừng nói mà không chút dè chừng.
"Giỏi thì ngươi cứ thử đi!"
Tân Vân chưa kịp lên tiếng thì Cổ Lăng đeo kiếm đang đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, giễu cợt: "Ngươi là cái thá gì?"
Ánh mắt Cổ Lăng trở nên rét lạnh, kiếm khí ngất trời cắm thẳng vào chín tầng mây.
Trần Nhất Mặc đứng tại chỗ quát: "Cổ Lăng, còn bày đặt huênh hoang thế cho ai nhìn? Ngươi quên hồi xưa lão tử đầu độc ngươi khiến ngươi mất lần đầu thế nào rồi sao?"
Vừa dứt lời thì ai nấy đều mở to mắt nhìn hắn ta.
Có chuyện hay để hóng rồi!
Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ bèn giải thích: "Đừng hiểu lầm, là ta hạ độc hắn, hắn đi tìm một nữ nhân để giải độc, chả liên quan gì tới ta".
Cổ Lăng nghe hắn ta nhắc tới chuyện đó thì mặt mày tái mét, hừ lạnh: "Trần Nhất Mặc, cẩn thận mồm miệng của ngươi".
Trần Nhất Mặc phản pháo: "Bản hoàng không chấp ngươi. Vị Lý Huyền Đạo này là sư đệ ta, không phải ngươi tự nhận kiếm thuật mình cao siêu lắm sao? Cứ chờ đi, rồi một ngày nào đó ta sẽ dẫn sư đệ ta đi lấy cái đầu chó chết nhà ngươi!"
"Hừ!"
Cổ Lăng hừ một tiếng, lặng thinh.
Lý Huyền Đạo chỉ mới tới thiên giả Cực Cảnh, có là cái thá gì đâu, Cổ Lăng hoàn toàn không để hắn ta vào mắt.
"Sư huynh, hắn coi thường ngươi kìa!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hình như người này biết vì sao ấy nhỉ?Trần Nhất Mặc thấy ai cũng nhìn mình thì rối rắm hỏi: "Nhìn ta làm quái gì?"Nghe hắn ta hỏi vậy, Lý Huyền Đạo lập tức đe dọa: "Trần sư đệ à, ngươi nói chuyện như vậy với bọn ta thì không sao nhưng dám không nghe lời hai vị sư nương thì coi chừng sư tôn lôi ngươi ra đánh đấy!"Thế là Trần Nhất Mặc ngần ngại nhìn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên, nói ngay: "Thật ra cũng chả có gì, chỉ là khi sư phụ tạo ra Cửu Nguyên Đan Điển đã yêu cầu lão thất phu Tân Vân này vài thứ. Chúng không có ở bất cứ nơi đâu mà chỉ lão thất phu Tân Vân này mới có. Sư tôn mắc nợ người ta, lão già này đã đứng ra nói giúp nên sư tôn mới không đánh nữa!"Hóa ra là vậy.Tuy Tần Ninh đã sống nhiều kiếp, trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ai cũng hiểu một điều rằng.Tần Ninh là một người coi trọng tình cảm.Có lẽ nếu là người khác thì đã trở nên lạnh nhạt, vô cảm sau khi trải qua chín đời chín kiếp, đi qua biết bao nhiêu là núi sông.Song Tần Ninh không bao giờ là người như thế.Nếu không thì các đệ tử của hắn đã không vất vả chờ đợi hắn rồi.Bọn họ đều hiểu Tần Ninh ở một mức độ nào đó.Đại sư Tân Vân nhoẻn môi cười: "Đa tạ công tử Tần Ninh!""Ân oán giữa hai chúng ta xóa bỏ, từ nay về sau ta không nợ ngươi bất cứ điều gì nữa. Có điều lần sau, nhà họ Nguyên và nhà họ Chu ra tay mà ngươi ngăn cản thì ta sẽ giết ngươi!"Tần Ninh thẳng thừng nói mà không chút dè chừng."Giỏi thì ngươi cứ thử đi!"Tân Vân chưa kịp lên tiếng thì Cổ Lăng đeo kiếm đang đứng bên cạnh lạnh lùng nói.Tần Ninh liếc mắt nhìn hắn ta, giễu cợt: "Ngươi là cái thá gì?"Ánh mắt Cổ Lăng trở nên rét lạnh, kiếm khí ngất trời cắm thẳng vào chín tầng mây.Trần Nhất Mặc đứng tại chỗ quát: "Cổ Lăng, còn bày đặt huênh hoang thế cho ai nhìn? Ngươi quên hồi xưa lão tử đầu độc ngươi khiến ngươi mất lần đầu thế nào rồi sao?"Vừa dứt lời thì ai nấy đều mở to mắt nhìn hắn ta.Có chuyện hay để hóng rồi!Trần Nhất Mặc thấy ánh mắt mọi người trở nên kỳ lạ bèn giải thích: "Đừng hiểu lầm, là ta hạ độc hắn, hắn đi tìm một nữ nhân để giải độc, chả liên quan gì tới ta".Cổ Lăng nghe hắn ta nhắc tới chuyện đó thì mặt mày tái mét, hừ lạnh: "Trần Nhất Mặc, cẩn thận mồm miệng của ngươi".Trần Nhất Mặc phản pháo: "Bản hoàng không chấp ngươi. Vị Lý Huyền Đạo này là sư đệ ta, không phải ngươi tự nhận kiếm thuật mình cao siêu lắm sao? Cứ chờ đi, rồi một ngày nào đó ta sẽ dẫn sư đệ ta đi lấy cái đầu chó chết nhà ngươi!""Hừ!"Cổ Lăng hừ một tiếng, lặng thinh.Lý Huyền Đạo chỉ mới tới thiên giả Cực Cảnh, có là cái thá gì đâu, Cổ Lăng hoàn toàn không để hắn ta vào mắt."Sư huynh, hắn coi thường ngươi kìa!"