“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7134: Bởi vì đêm đến thì sẽ rất nhàm chán.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Tần Ninh nhìn những người xung quanh ra lệnh: "Tiêu diệt Đà La cung, không chừa một mống!""Rõ!"Mấy người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng loạt bước ra.Chiến tranh lại tiếp diễn.Có điều lần này người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã rút lui, những cường giả vai vế cao cũng đã rời đi hết.Không một ai quan tâm đến sống chết của những kẻ thuộc Đà La cung.Ban đầu Đà La cung được nhà họ Nguyên nâng đỡ nhưng hiện giờ đến nhà họ Nguyên cũng rơi vào cảnh đầu hàng, đương nhiên Đà La cung cũng mất đi chỗ dựa, cảnh diệt vong sắp đến.Tần Ninh đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn cảnh giao chiến đang diễn ra khắp nơi.Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng cạnh hắn."Sự trở về lần này của ngươi chẳng giống như những gì ngươi nói trước đây chút nào!"Lão tổ Âm Minh chế nhạo: "Sao lại mới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thế này, không phải bảo sẽ thống trị thiên hạ sao?"Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Do xảy ra vài rắc rối thôi..."Chi Tuyết bà bà đi tới trước mặt Tần Ninh, trách cứ: "Sao về mà không đến gặp bọn ta vậy hả?""Hai người quy ẩn rồi mà, ta không biết các ngươi ở đâu thì sao tìm được? Bởi vậy ta mới phải dùng đan điển kêu gọi các ngươi tới đây đấy, ta cũng mới lấy lại được ba quyển cuối thôi..."Không nhiều người ở thời đại này biết đến sự tồn tại của Chi Tuyết bà bà và Lão tổ Âm Minh.Hai người không hỏi chuyện đời, Chi Tuyết bà bà một lòng nghiên cứu thuật luyện đan còn Lão tổ Âm Minh thì bảo vệ Chi Tuyết bà bà, quả là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.Chi Tuyết bà bà cười hỏi: "Lại do Tiểu Mặc Tử làm đúng không?"Trần Nhất Mặc đứng một bên, trên mặt vẫn đeo chiếc khăn lụa, không nói một lời nào."Lần này mất công các ngươi đi ra một chuyến rồi...""Mất công gì chứ?"Chi Tuyết bà bà khiển trách: "Đừng nói mấy lời như thế nữa, nghe phiền lắm, cần thì cứ gọi bọn ta thôi, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên không tạo phản được đâu"."Biết rồi!"Đoạn Chi Tuyết bà bà lại bảo với hắn: "Ngươi tự xử lý chuyện này đi nhé, bọn ta về dọn nhà đã, nhớ qua nhà bọn ta uống rượu đấy"."Được!"Lúc này, Lão tổ Âm Minh đi tới nắm lấy tay Chi Tuyết bà bà, hai người xoay người rời đi, chỉ mới vài bước chân đã biến mất."Quả là một cặp đôi ngưỡng mộ biết mấy...", Thời Thanh Trúc thì thầm."Đúng vậy...", Tần Ninh quay sang nhìn nàng, cười hỏi: "Những năm qua nàng thế nào?""Ta chỉ ở trong Cửu Tinh Lâu này thôi. Hồi đó Tô Uyển Nguyệt bắt ta đi, rồi ta tu luyện tại đó đến nay".
Lúc này, Tần Ninh nhìn những người xung quanh ra lệnh: "Tiêu diệt Đà La cung, không chừa một mống!"
"Rõ!"
Mấy người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng loạt bước ra.
Chiến tranh lại tiếp diễn.
Có điều lần này người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã rút lui, những cường giả vai vế cao cũng đã rời đi hết.
Không một ai quan tâm đến sống chết của những kẻ thuộc Đà La cung.
Ban đầu Đà La cung được nhà họ Nguyên nâng đỡ nhưng hiện giờ đến nhà họ Nguyên cũng rơi vào cảnh đầu hàng, đương nhiên Đà La cung cũng mất đi chỗ dựa, cảnh diệt vong sắp đến.
Tần Ninh đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn cảnh giao chiến đang diễn ra khắp nơi.
Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng cạnh hắn.
"Sự trở về lần này của ngươi chẳng giống như những gì ngươi nói trước đây chút nào!"
Lão tổ Âm Minh chế nhạo: "Sao lại mới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thế này, không phải bảo sẽ thống trị thiên hạ sao?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Do xảy ra vài rắc rối thôi..."
Chi Tuyết bà bà đi tới trước mặt Tần Ninh, trách cứ: "Sao về mà không đến gặp bọn ta vậy hả?"
"Hai người quy ẩn rồi mà, ta không biết các ngươi ở đâu thì sao tìm được? Bởi vậy ta mới phải dùng đan điển kêu gọi các ngươi tới đây đấy, ta cũng mới lấy lại được ba quyển cuối thôi..."
Không nhiều người ở thời đại này biết đến sự tồn tại của Chi Tuyết bà bà và Lão tổ Âm Minh.
Hai người không hỏi chuyện đời, Chi Tuyết bà bà một lòng nghiên cứu thuật luyện đan còn Lão tổ Âm Minh thì bảo vệ Chi Tuyết bà bà, quả là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.
Chi Tuyết bà bà cười hỏi: "Lại do Tiểu Mặc Tử làm đúng không?"
Trần Nhất Mặc đứng một bên, trên mặt vẫn đeo chiếc khăn lụa, không nói một lời nào.
"Lần này mất công các ngươi đi ra một chuyến rồi..."
"Mất công gì chứ?"
Chi Tuyết bà bà khiển trách: "Đừng nói mấy lời như thế nữa, nghe phiền lắm, cần thì cứ gọi bọn ta thôi, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên không tạo phản được đâu".
"Biết rồi!"
Đoạn Chi Tuyết bà bà lại bảo với hắn: "Ngươi tự xử lý chuyện này đi nhé, bọn ta về dọn nhà đã, nhớ qua nhà bọn ta uống rượu đấy".
"Được!"
Lúc này, Lão tổ Âm Minh đi tới nắm lấy tay Chi Tuyết bà bà, hai người xoay người rời đi, chỉ mới vài bước chân đã biến mất.
"Quả là một cặp đôi ngưỡng mộ biết mấy...", Thời Thanh Trúc thì thầm.
"Đúng vậy...", Tần Ninh quay sang nhìn nàng, cười hỏi: "Những năm qua nàng thế nào?"
"Ta chỉ ở trong Cửu Tinh Lâu này thôi. Hồi đó Tô Uyển Nguyệt bắt ta đi, rồi ta tu luyện tại đó đến nay".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Tần Ninh nhìn những người xung quanh ra lệnh: "Tiêu diệt Đà La cung, không chừa một mống!""Rõ!"Mấy người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng loạt bước ra.Chiến tranh lại tiếp diễn.Có điều lần này người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu đã rút lui, những cường giả vai vế cao cũng đã rời đi hết.Không một ai quan tâm đến sống chết của những kẻ thuộc Đà La cung.Ban đầu Đà La cung được nhà họ Nguyên nâng đỡ nhưng hiện giờ đến nhà họ Nguyên cũng rơi vào cảnh đầu hàng, đương nhiên Đà La cung cũng mất đi chỗ dựa, cảnh diệt vong sắp đến.Tần Ninh đứng trên đỉnh một ngọn núi nhìn cảnh giao chiến đang diễn ra khắp nơi.Lão tổ Âm Minh và Chi Tuyết bà bà đứng cạnh hắn."Sự trở về lần này của ngươi chẳng giống như những gì ngươi nói trước đây chút nào!"Lão tổ Âm Minh chế nhạo: "Sao lại mới Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thế này, không phải bảo sẽ thống trị thiên hạ sao?"Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Do xảy ra vài rắc rối thôi..."Chi Tuyết bà bà đi tới trước mặt Tần Ninh, trách cứ: "Sao về mà không đến gặp bọn ta vậy hả?""Hai người quy ẩn rồi mà, ta không biết các ngươi ở đâu thì sao tìm được? Bởi vậy ta mới phải dùng đan điển kêu gọi các ngươi tới đây đấy, ta cũng mới lấy lại được ba quyển cuối thôi..."Không nhiều người ở thời đại này biết đến sự tồn tại của Chi Tuyết bà bà và Lão tổ Âm Minh.Hai người không hỏi chuyện đời, Chi Tuyết bà bà một lòng nghiên cứu thuật luyện đan còn Lão tổ Âm Minh thì bảo vệ Chi Tuyết bà bà, quả là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.Chi Tuyết bà bà cười hỏi: "Lại do Tiểu Mặc Tử làm đúng không?"Trần Nhất Mặc đứng một bên, trên mặt vẫn đeo chiếc khăn lụa, không nói một lời nào."Lần này mất công các ngươi đi ra một chuyến rồi...""Mất công gì chứ?"Chi Tuyết bà bà khiển trách: "Đừng nói mấy lời như thế nữa, nghe phiền lắm, cần thì cứ gọi bọn ta thôi, nhà họ Chu và nhà họ Nguyên không tạo phản được đâu"."Biết rồi!"Đoạn Chi Tuyết bà bà lại bảo với hắn: "Ngươi tự xử lý chuyện này đi nhé, bọn ta về dọn nhà đã, nhớ qua nhà bọn ta uống rượu đấy"."Được!"Lúc này, Lão tổ Âm Minh đi tới nắm lấy tay Chi Tuyết bà bà, hai người xoay người rời đi, chỉ mới vài bước chân đã biến mất."Quả là một cặp đôi ngưỡng mộ biết mấy...", Thời Thanh Trúc thì thầm."Đúng vậy...", Tần Ninh quay sang nhìn nàng, cười hỏi: "Những năm qua nàng thế nào?""Ta chỉ ở trong Cửu Tinh Lâu này thôi. Hồi đó Tô Uyển Nguyệt bắt ta đi, rồi ta tu luyện tại đó đến nay".