“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7181: Ông ta là bá tước quý tộc Anh.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đại Tu Di Cửu Cung Tán trong tay ông ta chẳng khác nào phế liệu cả.Đừng bảo là đặt trong tay ông mà đặt trong tay bất kỳ ai trong Thượng Nguyên Thiên e rằng đều không thể khống chế được.Tần Ninh có thể khống chế được nó, đây là bản lĩnh, là năng lực của hắn.Uy danh của Cửu Nguyên Đan Đế! Quả nhiên danh bất hư truyền.Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười nói: "Nguy hiểm như vậy mà ngươi còn dám mò tới, lão đạo sĩ à, thực lực của ngươi không tệ nha...", "Thường thôi, thường thôi"."Phải vậy không?"Tần Ninh cười như không cười nói.Lúc trước, khi ở Hồng Sơn, Cửu Châu, thoạt nhìn lão đạo sĩ mở miệng là nói bậy nói bạ, suốt ngày lải nhải không đâu, vài năm không gặp, giờ gặp lại, lão già này vẫn giữ vững dáng vẻ nghèo nàn như xưa, dường như phiêu bạt nơi đất trời không điểm đến, vẫn trôi nổi lay lắt như bèo trôi."Lão đạo sĩ, ngươi không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nhỉ?"Lão đạo sĩ gặm đùi dê, lắc đầu."Vậy ngươi từ đâu tới?""Ta đến từ phía bắc Trung Tam Thiên, Bắc Tuyết Thiên".Lão đạo sĩ vứt cái đùi dê đã được gặm sạch sẽ qua một bên, nói: "Lôi Nguyên Lãng, thêm mười phần đùi dê nữa đi!""Không thành vấn đề".Lôi Nguyên Lãng cười sảng khoái nói.Lão đạo sĩ chợt cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt, ăn từng miếng từng miếng, cười nói: "Con người của ta thích tự do tự tại, không thể trói buộc một chỗ, phiêu bạt khắp nơi, ở đâu gặp ta cũng không kỳ lạ đâu"."Bắc Tuyết Thiên ư...", Tần Ninh chậm rãi nói: " Ngươi có biết Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên không?"Nghe vậy, miệng ngồm ngoàm đầy đồ ăn của lão đạo sĩ phun hết vào mặt Lôi Nguyên Lãng đang ngồi đối diện."Ta chỉ nói Chiêm Ngưng Tuyết thôi mà, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì?"Tần Ninh hứng thú hỏi.Lão đạo sĩ lập tức cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết, ai mà chẳng biết chứ!""Đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh của Bắc Tuyết Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết, chuyên về thuật trận pháp, ở Bắc Tuyết Thiên, ai nhắc tới người nọ mà không kính sợ chứ, tất nhiên là ta biết rồi".Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ây da, đừng nói nữa, chắc là ngươi cũng biết luôn Phong Không Chí Thánh đấy!""Tần công tử đây chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, bốn vạn năm trước đã nổi tiếng gần xa từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực rồi"."Vị Phong Không Chí Thánh kia cũng là một người vô cùng nổi tiếng ở Bắc Tuyết Thiên vào hai vạn năm trước... chậc... quả nhiên khiến người đời kính nể mà!""Vị Phong Không Chí Thánh kia

Đại Tu Di Cửu Cung Tán trong tay ông ta chẳng khác nào phế liệu cả.

Đừng bảo là đặt trong tay ông mà đặt trong tay bất kỳ ai trong Thượng Nguyên Thiên e rằng đều không thể khống chế được.

Tần Ninh có thể khống chế được nó, đây là bản lĩnh, là năng lực của hắn.

Uy danh của Cửu Nguyên Đan Đế! Quả nhiên danh bất hư truyền.

Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười nói: "Nguy hiểm như vậy mà ngươi còn dám mò tới, lão đạo sĩ à, thực lực của ngươi không tệ nha...", "Thường thôi, thường thôi".

"Phải vậy không?"

Tần Ninh cười như không cười nói.

Lúc trước, khi ở Hồng Sơn, Cửu Châu, thoạt nhìn lão đạo sĩ mở miệng là nói bậy nói bạ, suốt ngày lải nhải không đâu, vài năm không gặp, giờ gặp lại, lão già này vẫn giữ vững dáng vẻ nghèo nàn như xưa, dường như phiêu bạt nơi đất trời không điểm đến, vẫn trôi nổi lay lắt như bèo trôi.

"Lão đạo sĩ, ngươi không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nhỉ?"

Lão đạo sĩ gặm đùi dê, lắc đầu.

"Vậy ngươi từ đâu tới?"

"Ta đến từ phía bắc Trung Tam Thiên, Bắc Tuyết Thiên".

Lão đạo sĩ vứt cái đùi dê đã được gặm sạch sẽ qua một bên, nói: "Lôi Nguyên Lãng, thêm mười phần đùi dê nữa đi!"

"Không thành vấn đề".

Lôi Nguyên Lãng cười sảng khoái nói.

Lão đạo sĩ chợt cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt, ăn từng miếng từng miếng, cười nói: "Con người của ta thích tự do tự tại, không thể trói buộc một chỗ, phiêu bạt khắp nơi, ở đâu gặp ta cũng không kỳ lạ đâu".

"Bắc Tuyết Thiên ư...", Tần Ninh chậm rãi nói: " Ngươi có biết Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên không?"

Nghe vậy, miệng ngồm ngoàm đầy đồ ăn của lão đạo sĩ phun hết vào mặt Lôi Nguyên Lãng đang ngồi đối diện.

"Ta chỉ nói Chiêm Ngưng Tuyết thôi mà, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì?"

Tần Ninh hứng thú hỏi.

Lão đạo sĩ lập tức cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết, ai mà chẳng biết chứ!"

"Đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh của Bắc Tuyết Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết, chuyên về thuật trận pháp, ở Bắc Tuyết Thiên, ai nhắc tới người nọ mà không kính sợ chứ, tất nhiên là ta biết rồi".

Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ây da, đừng nói nữa, chắc là ngươi cũng biết luôn Phong Không Chí Thánh đấy!"

"Tần công tử đây chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, bốn vạn năm trước đã nổi tiếng gần xa từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực rồi".

"Vị Phong Không Chí Thánh kia cũng là một người vô cùng nổi tiếng ở Bắc Tuyết Thiên vào hai vạn năm trước... chậc... quả nhiên khiến người đời kính nể mà!"

"Vị Phong Không Chí Thánh kia

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đại Tu Di Cửu Cung Tán trong tay ông ta chẳng khác nào phế liệu cả.Đừng bảo là đặt trong tay ông mà đặt trong tay bất kỳ ai trong Thượng Nguyên Thiên e rằng đều không thể khống chế được.Tần Ninh có thể khống chế được nó, đây là bản lĩnh, là năng lực của hắn.Uy danh của Cửu Nguyên Đan Đế! Quả nhiên danh bất hư truyền.Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười nói: "Nguy hiểm như vậy mà ngươi còn dám mò tới, lão đạo sĩ à, thực lực của ngươi không tệ nha...", "Thường thôi, thường thôi"."Phải vậy không?"Tần Ninh cười như không cười nói.Lúc trước, khi ở Hồng Sơn, Cửu Châu, thoạt nhìn lão đạo sĩ mở miệng là nói bậy nói bạ, suốt ngày lải nhải không đâu, vài năm không gặp, giờ gặp lại, lão già này vẫn giữ vững dáng vẻ nghèo nàn như xưa, dường như phiêu bạt nơi đất trời không điểm đến, vẫn trôi nổi lay lắt như bèo trôi."Lão đạo sĩ, ngươi không phải là người của Thượng Nguyên Thiên nhỉ?"Lão đạo sĩ gặm đùi dê, lắc đầu."Vậy ngươi từ đâu tới?""Ta đến từ phía bắc Trung Tam Thiên, Bắc Tuyết Thiên".Lão đạo sĩ vứt cái đùi dê đã được gặm sạch sẽ qua một bên, nói: "Lôi Nguyên Lãng, thêm mười phần đùi dê nữa đi!""Không thành vấn đề".Lôi Nguyên Lãng cười sảng khoái nói.Lão đạo sĩ chợt cầm lấy đôi đũa, gắp miếng thịt, ăn từng miếng từng miếng, cười nói: "Con người của ta thích tự do tự tại, không thể trói buộc một chỗ, phiêu bạt khắp nơi, ở đâu gặp ta cũng không kỳ lạ đâu"."Bắc Tuyết Thiên ư...", Tần Ninh chậm rãi nói: " Ngươi có biết Chiêm Ngưng Tuyết của Bắc Tuyết Thiên không?"Nghe vậy, miệng ngồm ngoàm đầy đồ ăn của lão đạo sĩ phun hết vào mặt Lôi Nguyên Lãng đang ngồi đối diện."Ta chỉ nói Chiêm Ngưng Tuyết thôi mà, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì?"Tần Ninh hứng thú hỏi.Lão đạo sĩ lập tức cười nói: "Chiêm Ngưng Tuyết, ai mà chẳng biết chứ!""Đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Không Chí Thánh của Bắc Tuyết Thiên, Chiêm Ngưng Tuyết, chuyên về thuật trận pháp, ở Bắc Tuyết Thiên, ai nhắc tới người nọ mà không kính sợ chứ, tất nhiên là ta biết rồi".Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ây da, đừng nói nữa, chắc là ngươi cũng biết luôn Phong Không Chí Thánh đấy!""Tần công tử đây chính là chuyển thế của Cửu Nguyên Đan Đế, bốn vạn năm trước đã nổi tiếng gần xa từ Cửu Nguyên Vực đến Thượng Nguyên Thiên Vực rồi"."Vị Phong Không Chí Thánh kia cũng là một người vô cùng nổi tiếng ở Bắc Tuyết Thiên vào hai vạn năm trước... chậc... quả nhiên khiến người đời kính nể mà!""Vị Phong Không Chí Thánh kia

Chương 7181: Ông ta là bá tước quý tộc Anh.