“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7225: "Làm sao có thể như vậy được?!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tất cả mọi người đều nhìn Tần Ninh dò hỏi.Sau khi dặn dò mọi người xong, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ ta không vào thì mọi người cứ đứng đây chờ mãi hả?"Nhưng hắn nói câu ấy lại khiến nhiều người cười gượng, không ai dám làm kẻ đi đầu cả."Đã vậy thì ta đi trước nhé!"Tần Ninh cũng không so đo, nhìn xung quanh, hơn một vạn người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm vào nấc thang đầu tiên nằm giữa không trung.Tần Ninh trong y phục trắng đi lên từng bước một, sau đó đám người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên cũng đi lên theo. Thấy nhóm Tần Ninh không gặp bất trắc gì, những người khác mới có can đảm hơn.“Đi thôi!”Mấy chục võ giả của một thế lực nhanh chóng đi lên bậc thang.Trong lúc nhất thời, hàng vạn võ giả cùng nhau bước lên bậc thang, đi lên trời.Dù tất cả mọi người đều đi lên trên đó nhưng bậc thang trông như dài vô tận vẫn sừng sững, không chút lung lay.Sau khi bước lên những nấc thang, mọi người phát hiện càng lên cao, cảnh vật trên trời càng đổi khác. Những đám mây mênh mông ở phía trên tản ra nhường đường cho bậc thang. Tất cả mọi người đều không biết mình đang đứng ở vị trí nào, họ đang đi lên những bậc thang khác nhau.Rồi khi bọn họ chạm tới đỉnh bậc thang, đập vào mắt họ là một mảnh đất rộng thênh thang.Cứ như thể bọn họ từ dưới đất đi lên trời, nhưng trên mảnh trời này lại là một thế giới khác vậy.Mà lúc này, Tần Ninh đã đi hết bậc thang và đi lên mặt đất. Hắn cúi người nắm một vốc đất vàng lên quan sát trong chốc lát."Biết ngay mà!"Tần Ninh từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh lầm bầm: "Vùng đất tháng táng!"Hắn không nán lại lâu mà bay vụt đi, vượt qua quãng đường dài trăm dặm với mảnh đất mênh mông vô bờ, cây cối xanh um tốt tươi, những ngọn núi mọc san sát nhau như thể hắn vẫn còn đang ở trong núi Thần Nguyên vậy.Song nơi đây đã là một vùng đất hoàn toàn khác rồi.Tần Ninh đang tiến về phía trước thì bỗng có một cột sáng phóng thẳng về phía chân trời.Dù đứng cách đó mười mấy dặm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cột sáng ấy biến đổi nhiều màu sắc lấp lánh, trông rực rỡ vô cùng.Khi Tần Ninh đến gần cột sáng thì đã có khoảng một trăm võ giả đang tụ tập ở dưới chân núi.Có cả cảnh giới Chí Tôn lẫn Cực Cảnh.Hoặc là nhóm hai, ba người, hoặc là nhóm hơn mười người. Bọn họ đứng dưới chân núi nhìn ánh hào quang từ xung quanh ngọn núi bay lên trời, ai cũng lộ vẻ hiếu kỳ.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Ninh dò hỏi.
Sau khi dặn dò mọi người xong, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ ta không vào thì mọi người cứ đứng đây chờ mãi hả?"
Nhưng hắn nói câu ấy lại khiến nhiều người cười gượng, không ai dám làm kẻ đi đầu cả.
"Đã vậy thì ta đi trước nhé!"
Tần Ninh cũng không so đo, nhìn xung quanh, hơn một vạn người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm vào nấc thang đầu tiên nằm giữa không trung.
Tần Ninh trong y phục trắng đi lên từng bước một, sau đó đám người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên cũng đi lên theo. Thấy nhóm Tần Ninh không gặp bất trắc gì, những người khác mới có can đảm hơn.
“Đi thôi!”
Mấy chục võ giả của một thế lực nhanh chóng đi lên bậc thang.
Trong lúc nhất thời, hàng vạn võ giả cùng nhau bước lên bậc thang, đi lên trời.
Dù tất cả mọi người đều đi lên trên đó nhưng bậc thang trông như dài vô tận vẫn sừng sững, không chút lung lay.
Sau khi bước lên những nấc thang, mọi người phát hiện càng lên cao, cảnh vật trên trời càng đổi khác. Những đám mây mênh mông ở phía trên tản ra nhường đường cho bậc thang. Tất cả mọi người đều không biết mình đang đứng ở vị trí nào, họ đang đi lên những bậc thang khác nhau.
Rồi khi bọn họ chạm tới đỉnh bậc thang, đập vào mắt họ là một mảnh đất rộng thênh thang.
Cứ như thể bọn họ từ dưới đất đi lên trời, nhưng trên mảnh trời này lại là một thế giới khác vậy.
Mà lúc này, Tần Ninh đã đi hết bậc thang và đi lên mặt đất. Hắn cúi người nắm một vốc đất vàng lên quan sát trong chốc lát.
"Biết ngay mà!"
Tần Ninh từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh lầm bầm: "Vùng đất tháng táng!"
Hắn không nán lại lâu mà bay vụt đi, vượt qua quãng đường dài trăm dặm với mảnh đất mênh mông vô bờ, cây cối xanh um tốt tươi, những ngọn núi mọc san sát nhau như thể hắn vẫn còn đang ở trong núi Thần Nguyên vậy.
Song nơi đây đã là một vùng đất hoàn toàn khác rồi.
Tần Ninh đang tiến về phía trước thì bỗng có một cột sáng phóng thẳng về phía chân trời.
Dù đứng cách đó mười mấy dặm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cột sáng ấy biến đổi nhiều màu sắc lấp lánh, trông rực rỡ vô cùng.
Khi Tần Ninh đến gần cột sáng thì đã có khoảng một trăm võ giả đang tụ tập ở dưới chân núi.
Có cả cảnh giới Chí Tôn lẫn Cực Cảnh.
Hoặc là nhóm hai, ba người, hoặc là nhóm hơn mười người. Bọn họ đứng dưới chân núi nhìn ánh hào quang từ xung quanh ngọn núi bay lên trời, ai cũng lộ vẻ hiếu kỳ.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tất cả mọi người đều nhìn Tần Ninh dò hỏi.Sau khi dặn dò mọi người xong, Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ ta không vào thì mọi người cứ đứng đây chờ mãi hả?"Nhưng hắn nói câu ấy lại khiến nhiều người cười gượng, không ai dám làm kẻ đi đầu cả."Đã vậy thì ta đi trước nhé!"Tần Ninh cũng không so đo, nhìn xung quanh, hơn một vạn người có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm vào nấc thang đầu tiên nằm giữa không trung.Tần Ninh trong y phục trắng đi lên từng bước một, sau đó đám người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên cũng đi lên theo. Thấy nhóm Tần Ninh không gặp bất trắc gì, những người khác mới có can đảm hơn.“Đi thôi!”Mấy chục võ giả của một thế lực nhanh chóng đi lên bậc thang.Trong lúc nhất thời, hàng vạn võ giả cùng nhau bước lên bậc thang, đi lên trời.Dù tất cả mọi người đều đi lên trên đó nhưng bậc thang trông như dài vô tận vẫn sừng sững, không chút lung lay.Sau khi bước lên những nấc thang, mọi người phát hiện càng lên cao, cảnh vật trên trời càng đổi khác. Những đám mây mênh mông ở phía trên tản ra nhường đường cho bậc thang. Tất cả mọi người đều không biết mình đang đứng ở vị trí nào, họ đang đi lên những bậc thang khác nhau.Rồi khi bọn họ chạm tới đỉnh bậc thang, đập vào mắt họ là một mảnh đất rộng thênh thang.Cứ như thể bọn họ từ dưới đất đi lên trời, nhưng trên mảnh trời này lại là một thế giới khác vậy.Mà lúc này, Tần Ninh đã đi hết bậc thang và đi lên mặt đất. Hắn cúi người nắm một vốc đất vàng lên quan sát trong chốc lát."Biết ngay mà!"Tần Ninh từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh lầm bầm: "Vùng đất tháng táng!"Hắn không nán lại lâu mà bay vụt đi, vượt qua quãng đường dài trăm dặm với mảnh đất mênh mông vô bờ, cây cối xanh um tốt tươi, những ngọn núi mọc san sát nhau như thể hắn vẫn còn đang ở trong núi Thần Nguyên vậy.Song nơi đây đã là một vùng đất hoàn toàn khác rồi.Tần Ninh đang tiến về phía trước thì bỗng có một cột sáng phóng thẳng về phía chân trời.Dù đứng cách đó mười mấy dặm nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cột sáng ấy biến đổi nhiều màu sắc lấp lánh, trông rực rỡ vô cùng.Khi Tần Ninh đến gần cột sáng thì đã có khoảng một trăm võ giả đang tụ tập ở dưới chân núi.Có cả cảnh giới Chí Tôn lẫn Cực Cảnh.Hoặc là nhóm hai, ba người, hoặc là nhóm hơn mười người. Bọn họ đứng dưới chân núi nhìn ánh hào quang từ xung quanh ngọn núi bay lên trời, ai cũng lộ vẻ hiếu kỳ.