“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7235: "Đã có người tự dẫn xác đến, thế còn gì bằng".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh cầm cán dù trong tay, trong nháy mắt tám luồng sáng đã dung hợp thành một, hóa thành một thanh kiếm đen. Trường kiếm màu đen xông thẳng đến chỗ Tề Xuân.Thạch giao lập tức bảo vệ ở trước người hắn ta.Thế nhưng lúc thanh kiếm đen phóng ra, thạch giao lập tức sụp đổ, hóa thành bụi, kiếm đen kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Tề Xuân.Trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.Tề Xuân sợ hãi nhìn Tần Ninh."Ngu xuẩn".Tần Ninh thu cây dù lại, đi ra từng bước một."Chẳng lẽ ngươi không biết lúc ta ở Cửu Nguyên Vực còn giết đươc cả cấp Đế sao?""Chẳng lẽ ngươi không biết, bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu còn không dám tùy tiện ra tay với ta ư?""Nếu ta là ngươi, tất nhiên sẽ đợi đến khi tiến vào bên trong đại điện, được linh uẩn tán thành mới ra tay!""Ngươi cho rằng ngươi đã nắm vững thắng lợi?"Tần Ninh đạp lên thi thể của Tề Xuân, trực tiếp đi vào cánh cổng, đến trước cửa đại điện... Mà cùng lúc đó.Bên trong vùng đất thánh táng, ở trên đỉnh một ngọn núi cao, mấy bóng người đang tụ tập một chỗ.Cách ăn mặc của mấy người kia cực kỳ cổ quái.Trường bào bao phủ toàn thân, đỉnh đầu đội mũ cao, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.Lúc này đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, cứ như có dòng nước xoáy dao động.Có tổng cộng bảy người đứng ở đây, đang vây quanh một bàn cờ ở giữa.Mà lúc này, trên bàn cờ cũng không phải là hai quân đen trắng, mà là quân cờ đỏ như máu.Giờ phút này, một quân cờ màu máu đột nhiên vỡ vụn."Hả?"Sắc mặt một người đàn ông mắt bạc biến đổi."Chết!""Là ai?"Người đó chậm rãi nói bằng chất giọng khàn khàn."Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề, Tề Xuân".Nghe thấy lời này, một người đàn ông mắt bạc khác quát: "Quả thật là vô dụng"."Thiên Việt, nếu ta nhớ không nhầm thì kẻ này là ngươi tìm được đúng không?"Một bóng người trong bảy người đi ra, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nghĩ tới tên này lại vô dụng đến thế, nhưng từ đầu lúc tìm kiếm được mộ địa của hoàng đế Tề Dân, tiếp theo lại tìm kiếm hậu duệ của nhà họ Tề, cũng chỉ tìm được Tề Xuân này là có thiên phú coi như không tệ, những người khác đều không được...", "Lãng phí một người rồi!"
Tần Ninh cầm cán dù trong tay, trong nháy mắt tám luồng sáng đã dung hợp thành một, hóa thành một thanh kiếm đen. Trường kiếm màu đen xông thẳng đến chỗ Tề Xuân.
Thạch giao lập tức bảo vệ ở trước người hắn ta.
Thế nhưng lúc thanh kiếm đen phóng ra, thạch giao lập tức sụp đổ, hóa thành bụi, kiếm đen kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Tề Xuân.
Trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Tề Xuân sợ hãi nhìn Tần Ninh.
"Ngu xuẩn".
Tần Ninh thu cây dù lại, đi ra từng bước một.
"Chẳng lẽ ngươi không biết lúc ta ở Cửu Nguyên Vực còn giết đươc cả cấp Đế sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu còn không dám tùy tiện ra tay với ta ư?"
"Nếu ta là ngươi, tất nhiên sẽ đợi đến khi tiến vào bên trong đại điện, được linh uẩn tán thành mới ra tay!"
"Ngươi cho rằng ngươi đã nắm vững thắng lợi?"
Tần Ninh đạp lên thi thể của Tề Xuân, trực tiếp đi vào cánh cổng, đến trước cửa đại điện... Mà cùng lúc đó.
Bên trong vùng đất thánh táng, ở trên đỉnh một ngọn núi cao, mấy bóng người đang tụ tập một chỗ.
Cách ăn mặc của mấy người kia cực kỳ cổ quái.
Trường bào bao phủ toàn thân, đỉnh đầu đội mũ cao, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Lúc này đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, cứ như có dòng nước xoáy dao động.
Có tổng cộng bảy người đứng ở đây, đang vây quanh một bàn cờ ở giữa.
Mà lúc này, trên bàn cờ cũng không phải là hai quân đen trắng, mà là quân cờ đỏ như máu.
Giờ phút này, một quân cờ màu máu đột nhiên vỡ vụn.
"Hả?"
Sắc mặt một người đàn ông mắt bạc biến đổi.
"Chết!"
"Là ai?"
Người đó chậm rãi nói bằng chất giọng khàn khàn.
"Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề, Tề Xuân".
Nghe thấy lời này, một người đàn ông mắt bạc khác quát: "Quả thật là vô dụng".
"Thiên Việt, nếu ta nhớ không nhầm thì kẻ này là ngươi tìm được đúng không?"
Một bóng người trong bảy người đi ra, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nghĩ tới tên này lại vô dụng đến thế, nhưng từ đầu lúc tìm kiếm được mộ địa của hoàng đế Tề Dân, tiếp theo lại tìm kiếm hậu duệ của nhà họ Tề, cũng chỉ tìm được Tề Xuân này là có thiên phú coi như không tệ, những người khác đều không được...", "Lãng phí một người rồi!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh cầm cán dù trong tay, trong nháy mắt tám luồng sáng đã dung hợp thành một, hóa thành một thanh kiếm đen. Trường kiếm màu đen xông thẳng đến chỗ Tề Xuân.Thạch giao lập tức bảo vệ ở trước người hắn ta.Thế nhưng lúc thanh kiếm đen phóng ra, thạch giao lập tức sụp đổ, hóa thành bụi, kiếm đen kia trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Tề Xuân.Trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.Tề Xuân sợ hãi nhìn Tần Ninh."Ngu xuẩn".Tần Ninh thu cây dù lại, đi ra từng bước một."Chẳng lẽ ngươi không biết lúc ta ở Cửu Nguyên Vực còn giết đươc cả cấp Đế sao?""Chẳng lẽ ngươi không biết, bây giờ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu còn không dám tùy tiện ra tay với ta ư?""Nếu ta là ngươi, tất nhiên sẽ đợi đến khi tiến vào bên trong đại điện, được linh uẩn tán thành mới ra tay!""Ngươi cho rằng ngươi đã nắm vững thắng lợi?"Tần Ninh đạp lên thi thể của Tề Xuân, trực tiếp đi vào cánh cổng, đến trước cửa đại điện... Mà cùng lúc đó.Bên trong vùng đất thánh táng, ở trên đỉnh một ngọn núi cao, mấy bóng người đang tụ tập một chỗ.Cách ăn mặc của mấy người kia cực kỳ cổ quái.Trường bào bao phủ toàn thân, đỉnh đầu đội mũ cao, chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.Lúc này đôi mắt kia lại tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, cứ như có dòng nước xoáy dao động.Có tổng cộng bảy người đứng ở đây, đang vây quanh một bàn cờ ở giữa.Mà lúc này, trên bàn cờ cũng không phải là hai quân đen trắng, mà là quân cờ đỏ như máu.Giờ phút này, một quân cờ màu máu đột nhiên vỡ vụn."Hả?"Sắc mặt một người đàn ông mắt bạc biến đổi."Chết!""Là ai?"Người đó chậm rãi nói bằng chất giọng khàn khàn."Hậu duệ của hoàng triều Đại Tề, Tề Xuân".Nghe thấy lời này, một người đàn ông mắt bạc khác quát: "Quả thật là vô dụng"."Thiên Việt, nếu ta nhớ không nhầm thì kẻ này là ngươi tìm được đúng không?"Một bóng người trong bảy người đi ra, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không nghĩ tới tên này lại vô dụng đến thế, nhưng từ đầu lúc tìm kiếm được mộ địa của hoàng đế Tề Dân, tiếp theo lại tìm kiếm hậu duệ của nhà họ Tề, cũng chỉ tìm được Tề Xuân này là có thiên phú coi như không tệ, những người khác đều không được...", "Lãng phí một người rồi!"