“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7236: Lão không thể không lùi lại hai bước.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Một trăm mười tám linh uẩn chỉ mới tổn thất một cái thôi, Tề Xuân này đúng là bùn nhão không trát tường được, mất công chúng ta nâng đỡ".Mấy người đều thi nhau gật đầu."Quan trọng nhất chính là mười một chỗ linh uẩn kia, mười một chỗ kia không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, những cái khác đều không sao, tóm lại phải cho đám người ở Thượng Nguyên Thiên một chút ngon ngọt mới được"."Ừm...", "Thiên Thường!"Thiên Thú nói: "Dặn dò tất cả mọi người phải để ý chặt chẽ đến mười một chỗ linh uẩn kia, tuyệt đối không thể để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn"."Rõ!"Lúc này, bảy bóng người vẫn đứng ở đỉnh núi, giống như cát bụi nhỏ bé, nhưng lại giống đứng phía sau nắm trong tay tất cả.Bên này.Tần Ninh đi vào trước cung điện, cánh cửa từ từ mở ra.Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.Một bộ áo bào màu vàng vô cùng lộng lẫy.Thân hình cao lớn, tràn ngập uy nghiêm.Chính là người áo vàng lúc trước xuất hiện.Giờ phút này, người áo vàng nhìn thấy Tần Ninh, trong ánh mắt có mấy phần thăm dò."Ngươi lại có thể đi đến nơi này"."Hậu duệ vô dụng kia của ngươi quả thực là quá ngu xuẩn".Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu không đúng là khó mà nói"."Nhưng mà bây giờ ta đã trở thành người sống duy nhất, đi đến nơi này, trừ ta ra không còn ai khác có thể lấy được linh uẩn nữa".Người áo vàng nghe thấy lời này, khẽ nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chi phối ta?"Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại thoải mái nở nụ cười tiến vào bên trong đại điện.Đại điện này nhìn có chút vắng vẻ, mà ở chính giữa có những bậc thang xếp dần ra xung quanh, một ngai vàng lẳng lặng đứng sừng sững.Tần Ninh thoải mái đi đến chỗ ngai vàng, thản yên ngồi xuống.Hắn đưa mắt nhìn về phía bóng người áo bào màu vàng kia, cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này, ngươi có năng lực làm gì ta?"Lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong mơ hồ có một khí tức lạnh lùng hiện ra ở trong đại điện.Tần Ninh cười nhạo nói: "Khi còn sống chắc hẳn là ngươi mới vào đế giả Cực Cảnh đúng không?Cảnh giới sơ kỳ, cảnh giới trung kỳ?Dù sao sẽ không vượt qua cảnh giới hậu kỳ".
"Một trăm mười tám linh uẩn chỉ mới tổn thất một cái thôi, Tề Xuân này đúng là bùn nhão không trát tường được, mất công chúng ta nâng đỡ".
Mấy người đều thi nhau gật đầu.
"Quan trọng nhất chính là mười một chỗ linh uẩn kia, mười một chỗ kia không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, những cái khác đều không sao, tóm lại phải cho đám người ở Thượng Nguyên Thiên một chút ngon ngọt mới được".
"Ừm...", "Thiên Thường!"
Thiên Thú nói: "Dặn dò tất cả mọi người phải để ý chặt chẽ đến mười một chỗ linh uẩn kia, tuyệt đối không thể để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn".
"Rõ!"
Lúc này, bảy bóng người vẫn đứng ở đỉnh núi, giống như cát bụi nhỏ bé, nhưng lại giống đứng phía sau nắm trong tay tất cả.
Bên này.
Tần Ninh đi vào trước cung điện, cánh cửa từ từ mở ra.
Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Một bộ áo bào màu vàng vô cùng lộng lẫy.
Thân hình cao lớn, tràn ngập uy nghiêm.
Chính là người áo vàng lúc trước xuất hiện.
Giờ phút này, người áo vàng nhìn thấy Tần Ninh, trong ánh mắt có mấy phần thăm dò.
"Ngươi lại có thể đi đến nơi này".
"Hậu duệ vô dụng kia của ngươi quả thực là quá ngu xuẩn".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu không đúng là khó mà nói".
"Nhưng mà bây giờ ta đã trở thành người sống duy nhất, đi đến nơi này, trừ ta ra không còn ai khác có thể lấy được linh uẩn nữa".
Người áo vàng nghe thấy lời này, khẽ nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chi phối ta?"
Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại thoải mái nở nụ cười tiến vào bên trong đại điện.
Đại điện này nhìn có chút vắng vẻ, mà ở chính giữa có những bậc thang xếp dần ra xung quanh, một ngai vàng lẳng lặng đứng sừng sững.
Tần Ninh thoải mái đi đến chỗ ngai vàng, thản yên ngồi xuống.
Hắn đưa mắt nhìn về phía bóng người áo bào màu vàng kia, cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này, ngươi có năng lực làm gì ta?"
Lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong mơ hồ có một khí tức lạnh lùng hiện ra ở trong đại điện.
Tần Ninh cười nhạo nói: "Khi còn sống chắc hẳn là ngươi mới vào đế giả Cực Cảnh đúng không?
Cảnh giới sơ kỳ, cảnh giới trung kỳ?
Dù sao sẽ không vượt qua cảnh giới hậu kỳ".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Một trăm mười tám linh uẩn chỉ mới tổn thất một cái thôi, Tề Xuân này đúng là bùn nhão không trát tường được, mất công chúng ta nâng đỡ".Mấy người đều thi nhau gật đầu."Quan trọng nhất chính là mười một chỗ linh uẩn kia, mười một chỗ kia không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, những cái khác đều không sao, tóm lại phải cho đám người ở Thượng Nguyên Thiên một chút ngon ngọt mới được"."Ừm...", "Thiên Thường!"Thiên Thú nói: "Dặn dò tất cả mọi người phải để ý chặt chẽ đến mười một chỗ linh uẩn kia, tuyệt đối không thể để xuất hiện điều gì ngoài ý muốn"."Rõ!"Lúc này, bảy bóng người vẫn đứng ở đỉnh núi, giống như cát bụi nhỏ bé, nhưng lại giống đứng phía sau nắm trong tay tất cả.Bên này.Tần Ninh đi vào trước cung điện, cánh cửa từ từ mở ra.Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.Một bộ áo bào màu vàng vô cùng lộng lẫy.Thân hình cao lớn, tràn ngập uy nghiêm.Chính là người áo vàng lúc trước xuất hiện.Giờ phút này, người áo vàng nhìn thấy Tần Ninh, trong ánh mắt có mấy phần thăm dò."Ngươi lại có thể đi đến nơi này"."Hậu duệ vô dụng kia của ngươi quả thực là quá ngu xuẩn".Tần Ninh thản nhiên nói: "Nếu không đúng là khó mà nói"."Nhưng mà bây giờ ta đã trở thành người sống duy nhất, đi đến nơi này, trừ ta ra không còn ai khác có thể lấy được linh uẩn nữa".Người áo vàng nghe thấy lời này, khẽ nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể chi phối ta?"Nghe thấy vậy, Tần Ninh lại thoải mái nở nụ cười tiến vào bên trong đại điện.Đại điện này nhìn có chút vắng vẻ, mà ở chính giữa có những bậc thang xếp dần ra xung quanh, một ngai vàng lẳng lặng đứng sừng sững.Tần Ninh thoải mái đi đến chỗ ngai vàng, thản yên ngồi xuống.Hắn đưa mắt nhìn về phía bóng người áo bào màu vàng kia, cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này, ngươi có năng lực làm gì ta?"Lúc này bốn mắt nhìn nhau, trong mơ hồ có một khí tức lạnh lùng hiện ra ở trong đại điện.Tần Ninh cười nhạo nói: "Khi còn sống chắc hẳn là ngươi mới vào đế giả Cực Cảnh đúng không?Cảnh giới sơ kỳ, cảnh giới trung kỳ?Dù sao sẽ không vượt qua cảnh giới hậu kỳ".