“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7262: Lều trại của bon họ không cánh mà bay!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này nếu Tần Ninh có thể đi đầu tiên giống như lúc tiến vào sa mạc là tốt nhất.Nhưng Tần Ninh cũng không để ý đến võ giả xung quanh đang suy nghĩ gì, hắn đi tới bờ hồ, rửa tay một cái, quan sát cảnh tượng bên trong hồ.Rừng cây xung quanh rì rào trong gió, lá cây rơi lả tả, kết hợp với bãi cỏ, những đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.Nơi này cứ như tiên gia thánh địa, thế ngoại đào nguyên, không một chỗ nào không có khí tức yên bình, đúng là rất khó khiến người ta nghĩ đến linh uẩn.Tần Ninh rửa tay xong thì đi sang một bên, hai tay ôm đầu, nằm xuống bãi cỏ.Ngay sau đó, hắn hơi nhắm mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi thật... Một màn này khiến mọi người đều sửng sốt.Làm gì vậy?Chạy đến nơi này ngủ?Đầu óc không có vấn đề chứ?Chẳng qua là Tần Ninh vừa nằm xuống, đúng là không dậy nữa.Mà số lượng võ giả đi từ sa mạc tới ốc đảo này cũng càng ngày càng nhiều.Cho đến cuối cùng, gần như hai trăm vị võ giả Cực Cảnh tụ tập ở bên trong ốc đảo.Ban đầu có gần ngàn người đi đến bên ngoài sa mạc, có một số người đã tự biết không có hy vọng, cho nên đã rời đi, chỉ còn mấy trăm người đi vào.Nhưng bây giờ đã có hơn một nửa chết trên sa mạc.Rất nhiều người tiến vào nơi này đều cẩn thận kiểm tra nửa ngày ở trong rừng cây, trong bãi cỏ, kết quả lại không phát hiện được gì.Cuối cùng tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt vào trong hồ.Nhưng vẫn không có ai tình nguyện thử nghiệm cả.Chẳng qua là thời gian chờ đợi lâu, Tần Ninh lại vẫn luôn nghỉ ngơi không nhúc nhích, cuối cùng đã có người không đợi được nữa."Để ta".Một vị linh giả Cực Cảnh bước ra một bước, bay vùn vụt lên trên không trung của cái hồ rộng lớn.Mọi người đều thi nhau tụ tập ở bên hồ, thận trọng nhìn một màn này.Chẳng qua là vị linh giả Cực Cảnh kia vừa bước chân ra, không bao lâu một cái bóng đen từ dưới đáy hồ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, há cái miệng to ra nuốt linh giả Cực Cảnh kia xuống."Thanh Lân Ngạc!""Là thiên nguyên thú Thanh Lân Ngạc!"Lúc này, đám người lập tức xôn xao hẳn lên.Những tiếng nổ không ngừng vang lên.Có vẻ là vị linh giả Cực Cảnh kia tiến vào bên trong hồ đã hoàn toàn chọc giận đám Thanh Lân Ngạc này.

Lúc này nếu Tần Ninh có thể đi đầu tiên giống như lúc tiến vào sa mạc là tốt nhất.

Nhưng Tần Ninh cũng không để ý đến võ giả xung quanh đang suy nghĩ gì, hắn đi tới bờ hồ, rửa tay một cái, quan sát cảnh tượng bên trong hồ.

Rừng cây xung quanh rì rào trong gió, lá cây rơi lả tả, kết hợp với bãi cỏ, những đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.

Nơi này cứ như tiên gia thánh địa, thế ngoại đào nguyên, không một chỗ nào không có khí tức yên bình, đúng là rất khó khiến người ta nghĩ đến linh uẩn.

Tần Ninh rửa tay xong thì đi sang một bên, hai tay ôm đầu, nằm xuống bãi cỏ.

Ngay sau đó, hắn hơi nhắm mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi thật... Một màn này khiến mọi người đều sửng sốt.

Làm gì vậy?

Chạy đến nơi này ngủ?

Đầu óc không có vấn đề chứ?

Chẳng qua là Tần Ninh vừa nằm xuống, đúng là không dậy nữa.

Mà số lượng võ giả đi từ sa mạc tới ốc đảo này cũng càng ngày càng nhiều.

Cho đến cuối cùng, gần như hai trăm vị võ giả Cực Cảnh tụ tập ở bên trong ốc đảo.

Ban đầu có gần ngàn người đi đến bên ngoài sa mạc, có một số người đã tự biết không có hy vọng, cho nên đã rời đi, chỉ còn mấy trăm người đi vào.

Nhưng bây giờ đã có hơn một nửa chết trên sa mạc.

Rất nhiều người tiến vào nơi này đều cẩn thận kiểm tra nửa ngày ở trong rừng cây, trong bãi cỏ, kết quả lại không phát hiện được gì.

Cuối cùng tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt vào trong hồ.

Nhưng vẫn không có ai tình nguyện thử nghiệm cả.

Chẳng qua là thời gian chờ đợi lâu, Tần Ninh lại vẫn luôn nghỉ ngơi không nhúc nhích, cuối cùng đã có người không đợi được nữa.

"Để ta".

Một vị linh giả Cực Cảnh bước ra một bước, bay vùn vụt lên trên không trung của cái hồ rộng lớn.

Mọi người đều thi nhau tụ tập ở bên hồ, thận trọng nhìn một màn này.

Chẳng qua là vị linh giả Cực Cảnh kia vừa bước chân ra, không bao lâu một cái bóng đen từ dưới đáy hồ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, há cái miệng to ra nuốt linh giả Cực Cảnh kia xuống.

"Thanh Lân Ngạc!"

"Là thiên nguyên thú Thanh Lân Ngạc!"

Lúc này, đám người lập tức xôn xao hẳn lên.

Những tiếng nổ không ngừng vang lên.

Có vẻ là vị linh giả Cực Cảnh kia tiến vào bên trong hồ đã hoàn toàn chọc giận đám Thanh Lân Ngạc này.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này nếu Tần Ninh có thể đi đầu tiên giống như lúc tiến vào sa mạc là tốt nhất.Nhưng Tần Ninh cũng không để ý đến võ giả xung quanh đang suy nghĩ gì, hắn đi tới bờ hồ, rửa tay một cái, quan sát cảnh tượng bên trong hồ.Rừng cây xung quanh rì rào trong gió, lá cây rơi lả tả, kết hợp với bãi cỏ, những đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.Nơi này cứ như tiên gia thánh địa, thế ngoại đào nguyên, không một chỗ nào không có khí tức yên bình, đúng là rất khó khiến người ta nghĩ đến linh uẩn.Tần Ninh rửa tay xong thì đi sang một bên, hai tay ôm đầu, nằm xuống bãi cỏ.Ngay sau đó, hắn hơi nhắm mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi thật... Một màn này khiến mọi người đều sửng sốt.Làm gì vậy?Chạy đến nơi này ngủ?Đầu óc không có vấn đề chứ?Chẳng qua là Tần Ninh vừa nằm xuống, đúng là không dậy nữa.Mà số lượng võ giả đi từ sa mạc tới ốc đảo này cũng càng ngày càng nhiều.Cho đến cuối cùng, gần như hai trăm vị võ giả Cực Cảnh tụ tập ở bên trong ốc đảo.Ban đầu có gần ngàn người đi đến bên ngoài sa mạc, có một số người đã tự biết không có hy vọng, cho nên đã rời đi, chỉ còn mấy trăm người đi vào.Nhưng bây giờ đã có hơn một nửa chết trên sa mạc.Rất nhiều người tiến vào nơi này đều cẩn thận kiểm tra nửa ngày ở trong rừng cây, trong bãi cỏ, kết quả lại không phát hiện được gì.Cuối cùng tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt vào trong hồ.Nhưng vẫn không có ai tình nguyện thử nghiệm cả.Chẳng qua là thời gian chờ đợi lâu, Tần Ninh lại vẫn luôn nghỉ ngơi không nhúc nhích, cuối cùng đã có người không đợi được nữa."Để ta".Một vị linh giả Cực Cảnh bước ra một bước, bay vùn vụt lên trên không trung của cái hồ rộng lớn.Mọi người đều thi nhau tụ tập ở bên hồ, thận trọng nhìn một màn này.Chẳng qua là vị linh giả Cực Cảnh kia vừa bước chân ra, không bao lâu một cái bóng đen từ dưới đáy hồ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, há cái miệng to ra nuốt linh giả Cực Cảnh kia xuống."Thanh Lân Ngạc!""Là thiên nguyên thú Thanh Lân Ngạc!"Lúc này, đám người lập tức xôn xao hẳn lên.Những tiếng nổ không ngừng vang lên.Có vẻ là vị linh giả Cực Cảnh kia tiến vào bên trong hồ đã hoàn toàn chọc giận đám Thanh Lân Ngạc này.

Chương 7262: Lều trại của bon họ không cánh mà bay!