“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7583: "Chúng ta có thể tận dụng thời gian này chạy trốn".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tình hoảng sợ nhận ra bức tường hai bên hành lang đang dần khít lại.Nếu cô và Raven không chạy đi thì sẽ bị ép thành bánh thịt mất.Hứa Mộc Tình và Raven là hai người phụ nữ giỏi giang khá thông minh và lý trí.Mặc dù trên lĩnh vực công việc hai người rất sáng suốt.Nhưng lúc này cả hai người đều bối rối, không ngờ lại xảy ra chuyện này.Rõ ràng hai người đã bước vào một cái bẫy, cả tòa nhà này đều có bẫy, giống như có người cố tình tạo ra để đì chết hai người bọn họ.Thấy vách tường hai bên ngày càng khép lại, Hứa Mộc Tình và Raven liếc nhìn nhau.Đồng thanh nói: "Chạy".Hai người vội vàng chạy như bay.Cả hai dốc sức chạy nhanh về phía thang máy, cơ thể Hứa Mộc Tình sau khi được Lý Phong huấn luyện đã thay đổi lớn.Tốc độ chạy của cô nhanh hơn Raven một chút.Mà trong lúc chạy trốn, Raven đột nhiên trượt chân, ngã sấp xuống đất.Hứa Mộc Tình đã chạy xa mấy mét rồi, lúc này bức tường hai bên dường như sắp kẹp chặt lấy Raven.Bình thường, vào lúc này người khác nhất định sẽ lựa chọn tự cứu mình, nhưng Hứa Mộc Tình lập tức xoay người, không chút do dự vươn tay về phía Raven, nắm lấy cánh tay của cô ấy, kéo Raven lao về phía thang máy.Lúc hai người vừa lao ra khỏi hành lang thì sau lưng truyền đến một tiếng "rầm".Hành lang vốn rộng rãi đã hoàn toàn khép lại.Nếu không có Hứa Mộc Tình thì Raven đã chết rồi.Trong mắt Raven lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cô ấy nhìn Hứa Mộc Tình chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Cảm ơn".Hứa Mộc Tình vừa an ủi Raven vừa nhìn xung quanh nói: "Chị phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vừa nãy em phát hiện ra thì chắc giờ chị vẫn đứng trong phòng họp chờ chết đấy".Sau đó Hứa Mộc Tình kéo Raven đi về phía cầu thang nói: "Chúng ta mau đi thôi, nới này quá nguy hiểm".Lúc hai người mở cửa lối thoát hiểm ra thì ngạc nhiên khi thấy toàn bộ cầu thang đã biến mất.Đứng từ chỗ Hứa Mộc Tình nhìn xuống thậm chí còn thấy đáy của tòa nhà nữa.Hứa Mộc Tình cau mày, giọng bình tĩnh nói: "Xem ra bọn họ muốn chơi chết chúng ta rồi".Đây là lần đầu tiên Raven đối mặt với tình huống này, tuy là bình thường người khác thấy cô ấy cứ như nữ Gia Cát nhưng cũng chỉ nằm trong lĩnh vực chuyên môn của cô ấy mà thôi.Trong việc kinh doanh Raven nhìn xa trông rộng, mà cô ấy gài bẫy người khác cũng rất đỉnh bởi đó là nghề tủ của cô ấy.Nhưng giờ gặp phải chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình thì Raven có vẻ yếu đi nhiều.Lúc này cô ấy cũng chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.Raven hỏi Hứa Mộc Tình: "Phải làm sao đây, hay chúng ta chờ ông chủ tới cứu đi?"Cả hai người đều hiểu rõ nếu Lý Phong ở đây thì hai người đã chạy thoát từ lâu rồi.Nhưng Hứa Mộc Tình biết giờ anh vẫn còn đang ở nhà chờ cô về ăn cơm.Cho dù anh từ nhà cô đến đây cũng phải mất khoảng mười phút.Không ai biết trong mười phút này sẽ có chuyện gì xảy ra.Vì an toàn, Hứa Mộc Tình lắc đầu nói với Raven: "Chúng ta không thể chờ ở đây được"."Cả tòa này đều có máy móc, nếu nó tùy ý thay đổi mà chúng ta cứ đứng im một chỗ chờ thì sẽ càng nguy hiểm"."Nơi này đâu đâu cũng có máy móc, cho dù nó cao cấp thế nào thì lúc vận hành cũng cần một chút thời gian"."Chúng ta có thể tận dụng thời gian này chạy trốn".Raven gật đầu hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"Hứa Mộc Tình chỉ vào thang máy nói: "Chúng ta đi thang máy".Chương 874: Nguy hiểm bốn phíaTrong tình huống này mà đi thang máy thì sẽ rất nguy hiểm, người bình thường chắc chắn sẽ không làm thế.Nhưng Hứa Mộc Tình đã suy nghĩ kỹ càng mới dám làm vậy.Cô dẫn Raven đến trước cửa thang máy, cô cảm nhận được sàn nhà dưới chân đang rung chuyển.Loại rung chuyển này còn đáng sợ hơn cả động đất, cảm giác như thể hai người bọn họ bây giờ đang đứng trên một tấm ván bê tông có thể di chuyển vậy.Nếu tấm ván bê tông này cao từ ba đến năm mét thì còn đỡ nhưng giờ nó cách mặt đất những mấy chục mét, người mà lỡ rơi xuố
Tình hoảng sợ nhận ra bức tường hai bên hành lang đang dần khít lại.
Nếu cô và Raven không chạy đi thì sẽ bị ép thành bánh thịt mất.
Hứa Mộc Tình và Raven là hai người phụ nữ giỏi giang khá thông minh và lý trí.
Mặc dù trên lĩnh vực công việc hai người rất sáng suốt.
Nhưng lúc này cả hai người đều bối rối, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Rõ ràng hai người đã bước vào một cái bẫy, cả tòa nhà này đều có bẫy, giống như có người cố tình tạo ra để đì chết hai người bọn họ.
Thấy vách tường hai bên ngày càng khép lại, Hứa Mộc Tình và Raven liếc nhìn nhau.
Đồng thanh nói: "Chạy".
Hai người vội vàng chạy như bay.
Cả hai dốc sức chạy nhanh về phía thang máy, cơ thể Hứa Mộc Tình sau khi được Lý Phong huấn luyện đã thay đổi lớn.
Tốc độ chạy của cô nhanh hơn Raven một chút.
Mà trong lúc chạy trốn, Raven đột nhiên trượt chân, ngã sấp xuống đất.
Hứa Mộc Tình đã chạy xa mấy mét rồi, lúc này bức tường hai bên dường như sắp kẹp chặt lấy Raven.
Bình thường, vào lúc này người khác nhất định sẽ lựa chọn tự cứu mình, nhưng Hứa Mộc Tình lập tức xoay người, không chút do dự vươn tay về phía Raven, nắm lấy cánh tay của cô ấy, kéo Raven lao về phía thang máy.
Lúc hai người vừa lao ra khỏi hành lang thì sau lưng truyền đến một tiếng "rầm".
Hành lang vốn rộng rãi đã hoàn toàn khép lại.
Nếu không có Hứa Mộc Tình thì Raven đã chết rồi.
Trong mắt Raven lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cô ấy nhìn Hứa Mộc Tình chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Cảm ơn".
Hứa Mộc Tình vừa an ủi Raven vừa nhìn xung quanh nói: "Chị phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vừa nãy em phát hiện ra thì chắc giờ chị vẫn đứng trong phòng họp chờ chết đấy".
Sau đó Hứa Mộc Tình kéo Raven đi về phía cầu thang nói: "Chúng ta mau đi thôi, nới này quá nguy hiểm".
Lúc hai người mở cửa lối thoát hiểm ra thì ngạc nhiên khi thấy toàn bộ cầu thang đã biến mất.
Đứng từ chỗ Hứa Mộc Tình nhìn xuống thậm chí còn thấy đáy của tòa nhà nữa.
Hứa Mộc Tình cau mày, giọng bình tĩnh nói: "Xem ra bọn họ muốn chơi chết chúng ta rồi".
Đây là lần đầu tiên Raven đối mặt với tình huống này, tuy là bình thường người khác thấy cô ấy cứ như nữ Gia Cát nhưng cũng chỉ nằm trong lĩnh vực chuyên môn của cô ấy mà thôi.
Trong việc kinh doanh Raven nhìn xa trông rộng, mà cô ấy gài bẫy người khác cũng rất đỉnh bởi đó là nghề tủ của cô ấy.
Nhưng giờ gặp phải chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình thì Raven có vẻ yếu đi nhiều.
Lúc này cô ấy cũng chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Raven hỏi Hứa Mộc Tình: "Phải làm sao đây, hay chúng ta chờ ông chủ tới cứu đi?"
Cả hai người đều hiểu rõ nếu Lý Phong ở đây thì hai người đã chạy thoát từ lâu rồi.
Nhưng Hứa Mộc Tình biết giờ anh vẫn còn đang ở nhà chờ cô về ăn cơm.
Cho dù anh từ nhà cô đến đây cũng phải mất khoảng mười phút.
Không ai biết trong mười phút này sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vì an toàn, Hứa Mộc Tình lắc đầu nói với Raven: "Chúng ta không thể chờ ở đây được".
"Cả tòa này đều có máy móc, nếu nó tùy ý thay đổi mà chúng ta cứ đứng im một chỗ chờ thì sẽ càng nguy hiểm".
"Nơi này đâu đâu cũng có máy móc, cho dù nó cao cấp thế nào thì lúc vận hành cũng cần một chút thời gian".
"Chúng ta có thể tận dụng thời gian này chạy trốn".
Raven gật đầu hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Hứa Mộc Tình chỉ vào thang máy nói: "Chúng ta đi thang máy".
Chương 874: Nguy hiểm bốn phía
Trong tình huống này mà đi thang máy thì sẽ rất nguy hiểm, người bình thường chắc chắn sẽ không làm thế.
Nhưng Hứa Mộc Tình đã suy nghĩ kỹ càng mới dám làm vậy.
Cô dẫn Raven đến trước cửa thang máy, cô cảm nhận được sàn nhà dưới chân đang rung chuyển.
Loại rung chuyển này còn đáng sợ hơn cả động đất, cảm giác như thể hai người bọn họ bây giờ đang đứng trên một tấm ván bê tông có thể di chuyển vậy.
Nếu tấm ván bê tông này cao từ ba đến năm mét thì còn đỡ nhưng giờ nó cách mặt đất những mấy chục mét, người mà lỡ rơi xuố
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tình hoảng sợ nhận ra bức tường hai bên hành lang đang dần khít lại.Nếu cô và Raven không chạy đi thì sẽ bị ép thành bánh thịt mất.Hứa Mộc Tình và Raven là hai người phụ nữ giỏi giang khá thông minh và lý trí.Mặc dù trên lĩnh vực công việc hai người rất sáng suốt.Nhưng lúc này cả hai người đều bối rối, không ngờ lại xảy ra chuyện này.Rõ ràng hai người đã bước vào một cái bẫy, cả tòa nhà này đều có bẫy, giống như có người cố tình tạo ra để đì chết hai người bọn họ.Thấy vách tường hai bên ngày càng khép lại, Hứa Mộc Tình và Raven liếc nhìn nhau.Đồng thanh nói: "Chạy".Hai người vội vàng chạy như bay.Cả hai dốc sức chạy nhanh về phía thang máy, cơ thể Hứa Mộc Tình sau khi được Lý Phong huấn luyện đã thay đổi lớn.Tốc độ chạy của cô nhanh hơn Raven một chút.Mà trong lúc chạy trốn, Raven đột nhiên trượt chân, ngã sấp xuống đất.Hứa Mộc Tình đã chạy xa mấy mét rồi, lúc này bức tường hai bên dường như sắp kẹp chặt lấy Raven.Bình thường, vào lúc này người khác nhất định sẽ lựa chọn tự cứu mình, nhưng Hứa Mộc Tình lập tức xoay người, không chút do dự vươn tay về phía Raven, nắm lấy cánh tay của cô ấy, kéo Raven lao về phía thang máy.Lúc hai người vừa lao ra khỏi hành lang thì sau lưng truyền đến một tiếng "rầm".Hành lang vốn rộng rãi đã hoàn toàn khép lại.Nếu không có Hứa Mộc Tình thì Raven đã chết rồi.Trong mắt Raven lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cô ấy nhìn Hứa Mộc Tình chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Cảm ơn".Hứa Mộc Tình vừa an ủi Raven vừa nhìn xung quanh nói: "Chị phải cảm ơn em mới đúng, nếu không phải vừa nãy em phát hiện ra thì chắc giờ chị vẫn đứng trong phòng họp chờ chết đấy".Sau đó Hứa Mộc Tình kéo Raven đi về phía cầu thang nói: "Chúng ta mau đi thôi, nới này quá nguy hiểm".Lúc hai người mở cửa lối thoát hiểm ra thì ngạc nhiên khi thấy toàn bộ cầu thang đã biến mất.Đứng từ chỗ Hứa Mộc Tình nhìn xuống thậm chí còn thấy đáy của tòa nhà nữa.Hứa Mộc Tình cau mày, giọng bình tĩnh nói: "Xem ra bọn họ muốn chơi chết chúng ta rồi".Đây là lần đầu tiên Raven đối mặt với tình huống này, tuy là bình thường người khác thấy cô ấy cứ như nữ Gia Cát nhưng cũng chỉ nằm trong lĩnh vực chuyên môn của cô ấy mà thôi.Trong việc kinh doanh Raven nhìn xa trông rộng, mà cô ấy gài bẫy người khác cũng rất đỉnh bởi đó là nghề tủ của cô ấy.Nhưng giờ gặp phải chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình thì Raven có vẻ yếu đi nhiều.Lúc này cô ấy cũng chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.Raven hỏi Hứa Mộc Tình: "Phải làm sao đây, hay chúng ta chờ ông chủ tới cứu đi?"Cả hai người đều hiểu rõ nếu Lý Phong ở đây thì hai người đã chạy thoát từ lâu rồi.Nhưng Hứa Mộc Tình biết giờ anh vẫn còn đang ở nhà chờ cô về ăn cơm.Cho dù anh từ nhà cô đến đây cũng phải mất khoảng mười phút.Không ai biết trong mười phút này sẽ có chuyện gì xảy ra.Vì an toàn, Hứa Mộc Tình lắc đầu nói với Raven: "Chúng ta không thể chờ ở đây được"."Cả tòa này đều có máy móc, nếu nó tùy ý thay đổi mà chúng ta cứ đứng im một chỗ chờ thì sẽ càng nguy hiểm"."Nơi này đâu đâu cũng có máy móc, cho dù nó cao cấp thế nào thì lúc vận hành cũng cần một chút thời gian"."Chúng ta có thể tận dụng thời gian này chạy trốn".Raven gật đầu hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"Hứa Mộc Tình chỉ vào thang máy nói: "Chúng ta đi thang máy".Chương 874: Nguy hiểm bốn phíaTrong tình huống này mà đi thang máy thì sẽ rất nguy hiểm, người bình thường chắc chắn sẽ không làm thế.Nhưng Hứa Mộc Tình đã suy nghĩ kỹ càng mới dám làm vậy.Cô dẫn Raven đến trước cửa thang máy, cô cảm nhận được sàn nhà dưới chân đang rung chuyển.Loại rung chuyển này còn đáng sợ hơn cả động đất, cảm giác như thể hai người bọn họ bây giờ đang đứng trên một tấm ván bê tông có thể di chuyển vậy.Nếu tấm ván bê tông này cao từ ba đến năm mét thì còn đỡ nhưng giờ nó cách mặt đất những mấy chục mét, người mà lỡ rơi xuố