“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7602: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đột nhiên, ông ta không thể kìm được mà cong hai đầu gối xuống.Rầm! Đông Thiên lão nhân quỳ rạp xuống đất."Cha, hài nhi rất nhớ người!""...", Tần Ninh lập tức cạn lời, không nhịn được quát mắng: "Ngươi già như vậy rồi, có thể giữ được chút thể diện không?""Ở trước mặt cha, hài nhi cần gì mặt mũi?"Đông Thiên lão nhân lại kiên cường nói: "Con mặc kệ, trong lòng con, cha mẹ đã chết đi cũng không quan trọng bằng Lâm phụ người"."Không, bây giờ là Tần phụ!"Tần Ninh mệt mỏi than vãn.Triệu Đông Thiên! Năm đó ở trong Tây Hoa Thiên cũng không được tính là người nổi tiếng gì, chỉ là có nghiên cứu về thần thức thân xác.Mà đời thứ tám, Tần Ninh là Thông Thiên Đại Đế, tên là Lâm Thần, vì để nghiên cứu sự ảo diệu của thể thuật mà đã khiêu chiến võ giả khắp nơi trong chín thế giới lớn.Chủ yếu là thi đấu thể thuật.Trong đó có người bị hắn làm cho khuất phục, cũng có người để hắn bội phục.Còn có người tỷ thí thua, được hắn chỉ điểm nên cứ nhất định phải nhận hắn làm sư phụ, thấy không nhận sư phụ được thì cứ nhất định phải gọi là phụ thân!"Ta không nên tới gặp ngươi".Tần Ninh nói thẳng."Cha không gặp hài nhi, hài nhi cũng sẽ đi tìm cha!"Triệu Đông Thiên lại nói thẳng: "Con mặc kệ!""Ngươi đúng là không biết xấu hổ".Tần Ninh lập tức nói: "Đứng lên đi"."Không đứng dậy nổi, quỳ cùng cha nói chuyện mới dễ chịu"."...", một thanh niên chừng hai mươi, một lão già tầm bảy mươi tuổi.Lão già gọi thanh niên là cha, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.Lúc này Triệu Đông Thiên cười nói: "Thật ra lúc phụ thân đại nhân rút kiếm Khảm Nguyên ra, ta đã biết, năm đó Dịch huynh nói cho con là phụ thân sẽ trở về, chắc chắn là có ý gì đó, con đã chờ hơn một vạn năm, trong lòng vô cùng sốt ruột, cho nên mới lấy kiếm Khảm Nguyên ra"."Con biết ngay mà, thế gian này ngoại trừ Tần phụ ra thì không ai có thể rút kiếm Khảm Nguyên ra được".Tần Ninh lại nói thẳng: "Bớt nhiều lời, Thần Tinh Dịch đâu?""Không biết!"Triệu Đông Thiên nói.Không biết là có ý gì, ngươi nói rõ ràng xem nào! Triệu Đông Thiên thấy Tần Ninh trầm mặt, vội vàng nói: "Tần phụ, không phải con không tìm hắn ta, chỉ là cũng không phải người không biết tên Thần Tinh Dịch này thích nữ sắc, lại thêm chuyên tu thể thuật, rời khỏi phụ nữ một tháng cứ như sư phụ chết rồi vậy...", "Hả?"
Đột nhiên, ông ta không thể kìm được mà cong hai đầu gối xuống.
Rầm! Đông Thiên lão nhân quỳ rạp xuống đất.
"Cha, hài nhi rất nhớ người!"
"...", Tần Ninh lập tức cạn lời, không nhịn được quát mắng: "Ngươi già như vậy rồi, có thể giữ được chút thể diện không?"
"Ở trước mặt cha, hài nhi cần gì mặt mũi?"
Đông Thiên lão nhân lại kiên cường nói: "Con mặc kệ, trong lòng con, cha mẹ đã chết đi cũng không quan trọng bằng Lâm phụ người".
"Không, bây giờ là Tần phụ!"
Tần Ninh mệt mỏi than vãn.
Triệu Đông Thiên! Năm đó ở trong Tây Hoa Thiên cũng không được tính là người nổi tiếng gì, chỉ là có nghiên cứu về thần thức thân xác.
Mà đời thứ tám, Tần Ninh là Thông Thiên Đại Đế, tên là Lâm Thần, vì để nghiên cứu sự ảo diệu của thể thuật mà đã khiêu chiến võ giả khắp nơi trong chín thế giới lớn.
Chủ yếu là thi đấu thể thuật.
Trong đó có người bị hắn làm cho khuất phục, cũng có người để hắn bội phục.
Còn có người tỷ thí thua, được hắn chỉ điểm nên cứ nhất định phải nhận hắn làm sư phụ, thấy không nhận sư phụ được thì cứ nhất định phải gọi là phụ thân!
"Ta không nên tới gặp ngươi".
Tần Ninh nói thẳng.
"Cha không gặp hài nhi, hài nhi cũng sẽ đi tìm cha!"
Triệu Đông Thiên lại nói thẳng: "Con mặc kệ!"
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ".
Tần Ninh lập tức nói: "Đứng lên đi".
"Không đứng dậy nổi, quỳ cùng cha nói chuyện mới dễ chịu".
"...", một thanh niên chừng hai mươi, một lão già tầm bảy mươi tuổi.
Lão già gọi thanh niên là cha, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Lúc này Triệu Đông Thiên cười nói: "Thật ra lúc phụ thân đại nhân rút kiếm Khảm Nguyên ra, ta đã biết, năm đó Dịch huynh nói cho con là phụ thân sẽ trở về, chắc chắn là có ý gì đó, con đã chờ hơn một vạn năm, trong lòng vô cùng sốt ruột, cho nên mới lấy kiếm Khảm Nguyên ra".
"Con biết ngay mà, thế gian này ngoại trừ Tần phụ ra thì không ai có thể rút kiếm Khảm Nguyên ra được".
Tần Ninh lại nói thẳng: "Bớt nhiều lời, Thần Tinh Dịch đâu?"
"Không biết!"
Triệu Đông Thiên nói.
Không biết là có ý gì, ngươi nói rõ ràng xem nào! Triệu Đông Thiên thấy Tần Ninh trầm mặt, vội vàng nói: "Tần phụ, không phải con không tìm hắn ta, chỉ là cũng không phải người không biết tên Thần Tinh Dịch này thích nữ sắc, lại thêm chuyên tu thể thuật, rời khỏi phụ nữ một tháng cứ như sư phụ chết rồi vậy...", "Hả?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đột nhiên, ông ta không thể kìm được mà cong hai đầu gối xuống.Rầm! Đông Thiên lão nhân quỳ rạp xuống đất."Cha, hài nhi rất nhớ người!""...", Tần Ninh lập tức cạn lời, không nhịn được quát mắng: "Ngươi già như vậy rồi, có thể giữ được chút thể diện không?""Ở trước mặt cha, hài nhi cần gì mặt mũi?"Đông Thiên lão nhân lại kiên cường nói: "Con mặc kệ, trong lòng con, cha mẹ đã chết đi cũng không quan trọng bằng Lâm phụ người"."Không, bây giờ là Tần phụ!"Tần Ninh mệt mỏi than vãn.Triệu Đông Thiên! Năm đó ở trong Tây Hoa Thiên cũng không được tính là người nổi tiếng gì, chỉ là có nghiên cứu về thần thức thân xác.Mà đời thứ tám, Tần Ninh là Thông Thiên Đại Đế, tên là Lâm Thần, vì để nghiên cứu sự ảo diệu của thể thuật mà đã khiêu chiến võ giả khắp nơi trong chín thế giới lớn.Chủ yếu là thi đấu thể thuật.Trong đó có người bị hắn làm cho khuất phục, cũng có người để hắn bội phục.Còn có người tỷ thí thua, được hắn chỉ điểm nên cứ nhất định phải nhận hắn làm sư phụ, thấy không nhận sư phụ được thì cứ nhất định phải gọi là phụ thân!"Ta không nên tới gặp ngươi".Tần Ninh nói thẳng."Cha không gặp hài nhi, hài nhi cũng sẽ đi tìm cha!"Triệu Đông Thiên lại nói thẳng: "Con mặc kệ!""Ngươi đúng là không biết xấu hổ".Tần Ninh lập tức nói: "Đứng lên đi"."Không đứng dậy nổi, quỳ cùng cha nói chuyện mới dễ chịu"."...", một thanh niên chừng hai mươi, một lão già tầm bảy mươi tuổi.Lão già gọi thanh niên là cha, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.Lúc này Triệu Đông Thiên cười nói: "Thật ra lúc phụ thân đại nhân rút kiếm Khảm Nguyên ra, ta đã biết, năm đó Dịch huynh nói cho con là phụ thân sẽ trở về, chắc chắn là có ý gì đó, con đã chờ hơn một vạn năm, trong lòng vô cùng sốt ruột, cho nên mới lấy kiếm Khảm Nguyên ra"."Con biết ngay mà, thế gian này ngoại trừ Tần phụ ra thì không ai có thể rút kiếm Khảm Nguyên ra được".Tần Ninh lại nói thẳng: "Bớt nhiều lời, Thần Tinh Dịch đâu?""Không biết!"Triệu Đông Thiên nói.Không biết là có ý gì, ngươi nói rõ ràng xem nào! Triệu Đông Thiên thấy Tần Ninh trầm mặt, vội vàng nói: "Tần phụ, không phải con không tìm hắn ta, chỉ là cũng không phải người không biết tên Thần Tinh Dịch này thích nữ sắc, lại thêm chuyên tu thể thuật, rời khỏi phụ nữ một tháng cứ như sư phụ chết rồi vậy...", "Hả?"