“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8454: “Tên này sắp chết rồi, dần hắn tới chết đi!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chiêm Nhân đứng chắn ở phía trước đệ đệ mình, gào lên với ánh mắt vô cùng hung dữ: “Đệ đệ ta sắp chết vì bị các ngươi hành hạ rồi đấy!”“Chết rồi à?Chưa chết mà nhỉ?Chưa chết thì hôm nay phải tiếp tục chứ”.Kẻ cầm đầu ngang ngược đẩy Chiêm Nhân ra.Cốp... Chiêm Nhân đập đầu vào một cây cột gần đó, máu chảy đầm đìa khắp mặt, cô bé mơ màng kêu: “Đừng mang đệ đệ ta đi...”, thế nhưng mười mấy tên võ giả lại chẳng thèm đếm xỉa.“Ê!”Một giọng nói thều thào vang lên.Bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy trong miếu còn có một người nữa.“Hử?”Giọng nam tử cầm đầu oang oang: “Còn một con ma sắp chết nữa à?Lão tử cóc cần đàn ông trưởng thành, chỉ cần bé trai thôi. Biến! Dám nói gì thì liệu hồn ta giết cả ngươi luôn đấy!”Ngụy Vô Song nói một cách khó khăn: “Trên người ta có đan dược, ta cho các ngươi, các ngươi hãy thả hai tỷ đệ con bé đi đi”.Nghe thấy câu này, mười mấy người kia mừng húm ra mặt.Đan dược?Có thật không?Nam tử cầm đầu hùng hổ đi tới trước mặt Ngụy Vô Song, cười kệch cỡm hỏi: “Đâu?“Ở đây này!”Ngụy Vô Song vừa đưa tay ra đã tóm lấy cổ người đàn ông.“Ngươi...”, một tiếng rắc vang lên, người đàn ông kia đã tắt thở.Mười mấy người còn lại lập tức xông tới chỗ Ngụy Vô Song.Hắn nắm chặt tay lại, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.Có điều do hắn đang bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi dưới đất, hoàn toàn không đứng lên nổi. Hắn đấu với hơn mười người kia chỉ với đôi tay của mình.Dần dần, từng người một trong đám kia chết đi, chỉ còn lại ba kẻ cuối cùng chảy máu đầm đìa, run cầm cập nhìn Ngụy Vô Song, không dám bước lên nữa.“Tên này sắp chết rồi, dần hắn tới chết đi!”Một gã đàn ông bị cào rách một miếng thịt nơi đùi gào lên.“Ờ!”Hai người còn lại ngồi phịch xuống đất, cả hai cũng đang thở hồng hộc.Cùng lúc đó, trên người Ngụy Vô Song có cả máu của chính hắn lẫn mười mấy người kia, mặt cắt không còn một giọt máu.Cốp! Đột nhiên, một tiếng cốp rõ to vang lên, một võ giả bị thương bị đập vào đầu, ngất xỉu tại chỗ.Ngay sau đó, kẻ thứ hai, kẻ thứ ba cũng bị đập ngất xỉu.
Chiêm Nhân đứng chắn ở phía trước đệ đệ mình, gào lên với ánh mắt vô cùng hung dữ: “Đệ đệ ta sắp chết vì bị các ngươi hành hạ rồi đấy!”
“Chết rồi à?
Chưa chết mà nhỉ?
Chưa chết thì hôm nay phải tiếp tục chứ”.
Kẻ cầm đầu ngang ngược đẩy Chiêm Nhân ra.
Cốp... Chiêm Nhân đập đầu vào một cây cột gần đó, máu chảy đầm đìa khắp mặt, cô bé mơ màng kêu: “Đừng mang đệ đệ ta đi...”, thế nhưng mười mấy tên võ giả lại chẳng thèm đếm xỉa.
“Ê!”
Một giọng nói thều thào vang lên.
Bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy trong miếu còn có một người nữa.
“Hử?”
Giọng nam tử cầm đầu oang oang: “Còn một con ma sắp chết nữa à?
Lão tử cóc cần đàn ông trưởng thành, chỉ cần bé trai thôi. Biến! Dám nói gì thì liệu hồn ta giết cả ngươi luôn đấy!”
Ngụy Vô Song nói một cách khó khăn: “Trên người ta có đan dược, ta cho các ngươi, các ngươi hãy thả hai tỷ đệ con bé đi đi”.
Nghe thấy câu này, mười mấy người kia mừng húm ra mặt.
Đan dược?
Có thật không?
Nam tử cầm đầu hùng hổ đi tới trước mặt Ngụy Vô Song, cười kệch cỡm hỏi: “Đâu?
“Ở đây này!”
Ngụy Vô Song vừa đưa tay ra đã tóm lấy cổ người đàn ông.
“Ngươi...”, một tiếng rắc vang lên, người đàn ông kia đã tắt thở.
Mười mấy người còn lại lập tức xông tới chỗ Ngụy Vô Song.
Hắn nắm chặt tay lại, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.
Có điều do hắn đang bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi dưới đất, hoàn toàn không đứng lên nổi. Hắn đấu với hơn mười người kia chỉ với đôi tay của mình.
Dần dần, từng người một trong đám kia chết đi, chỉ còn lại ba kẻ cuối cùng chảy máu đầm đìa, run cầm cập nhìn Ngụy Vô Song, không dám bước lên nữa.
“Tên này sắp chết rồi, dần hắn tới chết đi!”
Một gã đàn ông bị cào rách một miếng thịt nơi đùi gào lên.
“Ờ!”
Hai người còn lại ngồi phịch xuống đất, cả hai cũng đang thở hồng hộc.
Cùng lúc đó, trên người Ngụy Vô Song có cả máu của chính hắn lẫn mười mấy người kia, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cốp! Đột nhiên, một tiếng cốp rõ to vang lên, một võ giả bị thương bị đập vào đầu, ngất xỉu tại chỗ.
Ngay sau đó, kẻ thứ hai, kẻ thứ ba cũng bị đập ngất xỉu.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chiêm Nhân đứng chắn ở phía trước đệ đệ mình, gào lên với ánh mắt vô cùng hung dữ: “Đệ đệ ta sắp chết vì bị các ngươi hành hạ rồi đấy!”“Chết rồi à?Chưa chết mà nhỉ?Chưa chết thì hôm nay phải tiếp tục chứ”.Kẻ cầm đầu ngang ngược đẩy Chiêm Nhân ra.Cốp... Chiêm Nhân đập đầu vào một cây cột gần đó, máu chảy đầm đìa khắp mặt, cô bé mơ màng kêu: “Đừng mang đệ đệ ta đi...”, thế nhưng mười mấy tên võ giả lại chẳng thèm đếm xỉa.“Ê!”Một giọng nói thều thào vang lên.Bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy trong miếu còn có một người nữa.“Hử?”Giọng nam tử cầm đầu oang oang: “Còn một con ma sắp chết nữa à?Lão tử cóc cần đàn ông trưởng thành, chỉ cần bé trai thôi. Biến! Dám nói gì thì liệu hồn ta giết cả ngươi luôn đấy!”Ngụy Vô Song nói một cách khó khăn: “Trên người ta có đan dược, ta cho các ngươi, các ngươi hãy thả hai tỷ đệ con bé đi đi”.Nghe thấy câu này, mười mấy người kia mừng húm ra mặt.Đan dược?Có thật không?Nam tử cầm đầu hùng hổ đi tới trước mặt Ngụy Vô Song, cười kệch cỡm hỏi: “Đâu?“Ở đây này!”Ngụy Vô Song vừa đưa tay ra đã tóm lấy cổ người đàn ông.“Ngươi...”, một tiếng rắc vang lên, người đàn ông kia đã tắt thở.Mười mấy người còn lại lập tức xông tới chỗ Ngụy Vô Song.Hắn nắm chặt tay lại, sát khí khủng khiếp bộc phát ra.Có điều do hắn đang bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi dưới đất, hoàn toàn không đứng lên nổi. Hắn đấu với hơn mười người kia chỉ với đôi tay của mình.Dần dần, từng người một trong đám kia chết đi, chỉ còn lại ba kẻ cuối cùng chảy máu đầm đìa, run cầm cập nhìn Ngụy Vô Song, không dám bước lên nữa.“Tên này sắp chết rồi, dần hắn tới chết đi!”Một gã đàn ông bị cào rách một miếng thịt nơi đùi gào lên.“Ờ!”Hai người còn lại ngồi phịch xuống đất, cả hai cũng đang thở hồng hộc.Cùng lúc đó, trên người Ngụy Vô Song có cả máu của chính hắn lẫn mười mấy người kia, mặt cắt không còn một giọt máu.Cốp! Đột nhiên, một tiếng cốp rõ to vang lên, một võ giả bị thương bị đập vào đầu, ngất xỉu tại chỗ.Ngay sau đó, kẻ thứ hai, kẻ thứ ba cũng bị đập ngất xỉu.