“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8455: “Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ba kẻ nọ nằm sấp trên nền đất, mắt trợn trắng.Ngụy Vô Song ngẩn người nhìn tiểu cô nương mặc chiếc váy rách rưới đang đứng ở phía đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ kia.Ba người đang nằm đó vẫn chưa chết.Ngụy Vô Song lên tiếng, giọng thều thào: “Cho ngươi cái này”.Nói xong, hắn thảy một cây chủy thủ xuống đất.Ngụy Vô Song nói tiếp: “Giết bọn chúng đi”.Sắc mặt cô bé vô cùng trắng bệch, ánh mắt cô bé đầy kinh hoàng.Ngụy Vô Song chậm rãi nói: “Không giết bọn chúng thì khi chúng tỉnh lại, lấy lại sức thì cả ba chúng ta đều phải chết”.Nói xong câu này, Ngụy Vô Song không khuyên gì nữa mà nhắm mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.Tiếng phập phập phập vang lên, trong ngôi miếu xập xệ tĩnh lặng như tờ, bên ngoài thì gió bão vẫn đang rít những tiếng ghê rợn... Cô bé cầm cây chủy thủ đẫm máu lên, đứng ở đó, mặt mũi tái mét.“Tỷ tỷ...”, một tiếng rên rỉ cất lên, phá vỡ bầu không khí chết chóc trong ngôi miếu.Cô bé vội vàng vứt chủy thủ xuống rồi chạy đến bên cạnh đệ đệ.“Đệ... khó chịu quá...”, lúc này, trông cậu bé vô cùng đau đớn, cậu thều thào: “Có phải đệ sắp chết rồi không...” “Chiêm Viễn, Chiêm Viễn, đệ sẽ không chết đâu, sẽ không chết đâu mà...”, thế nhưng, một đêm trôi qua, trong ngôi miếu hoang tàn, Chiêm Nhân thẫn thờ ôm thi thể lạnh ngắt của đệ đệ.Ngụy Vô Song chậm rãi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài tòa miếu. Cơn bão đã dừng, từng tia nắng chiếu xuống đầy rạng rỡ.Khi mặt trời dâng lên, một toán người tới gần ngôi miếu hoang.Kẻ nào kẻ nấy đều hùng hổ xông thắng vào trong miếu.“Thật to gan!”Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hơn mười võ giả kia đều cầm binh khí trên tay, cả đám đằng đằng sát khí nhìn xác mười mấy người trong ngôi miếu xập xệ.“Người của nhà họ Nguyên ta mà các ngươi cũng dám giết, chán sống rồi phỏng!”Một người đàn ông trung niên phẫn nộ quát tháo.Ông ta giơ đao lên toan chém vào Chiêm Nhân vẫn chưa hết bần thần.“Ta là kẻ đã giết bọn chúng!”Lúc này, Ngụy Vô Song thoi thóp thở nói thật chậm.“Vậy thì lão tử sẽ giết ngươi trước”.Người đàn ông trung niên nói câu ấy rồi giơ đao chém xuống.Nhưng đúng lúc đó, giữa tiếng gió rít, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Song và nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi đao.“Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”Bốp... Ngay sau đó, một đám người mặc bào phục của trận sư, trong đó có cả nam và nữ hiện thân cả trong lẫn ngoài ngôi miếu hoang, ra tay giết mấy chục người kia một cách dễ dàng.Tay cụt, xác chết la liệt ra đất, mùi máu tanh nồng nặc.

Ba kẻ nọ nằm sấp trên nền đất, mắt trợn trắng.

Ngụy Vô Song ngẩn người nhìn tiểu cô nương mặc chiếc váy rách rưới đang đứng ở phía đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ kia.

Ba người đang nằm đó vẫn chưa chết.

Ngụy Vô Song lên tiếng, giọng thều thào: “Cho ngươi cái này”.

Nói xong, hắn thảy một cây chủy thủ xuống đất.

Ngụy Vô Song nói tiếp: “Giết bọn chúng đi”.

Sắc mặt cô bé vô cùng trắng bệch, ánh mắt cô bé đầy kinh hoàng.

Ngụy Vô Song chậm rãi nói: “Không giết bọn chúng thì khi chúng tỉnh lại, lấy lại sức thì cả ba chúng ta đều phải chết”.

Nói xong câu này, Ngụy Vô Song không khuyên gì nữa mà nhắm mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.

Tiếng phập phập phập vang lên, trong ngôi miếu xập xệ tĩnh lặng như tờ, bên ngoài thì gió bão vẫn đang rít những tiếng ghê rợn... Cô bé cầm cây chủy thủ đẫm máu lên, đứng ở đó, mặt mũi tái mét.

“Tỷ tỷ...”, một tiếng rên rỉ cất lên, phá vỡ bầu không khí chết chóc trong ngôi miếu.

Cô bé vội vàng vứt chủy thủ xuống rồi chạy đến bên cạnh đệ đệ.

“Đệ... khó chịu quá...”, lúc này, trông cậu bé vô cùng đau đớn, cậu thều thào: “Có phải đệ sắp chết rồi không...” “Chiêm Viễn, Chiêm Viễn, đệ sẽ không chết đâu, sẽ không chết đâu mà...”, thế nhưng, một đêm trôi qua, trong ngôi miếu hoang tàn, Chiêm Nhân thẫn thờ ôm thi thể lạnh ngắt của đệ đệ.

Ngụy Vô Song chậm rãi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài tòa miếu. Cơn bão đã dừng, từng tia nắng chiếu xuống đầy rạng rỡ.

Khi mặt trời dâng lên, một toán người tới gần ngôi miếu hoang.

Kẻ nào kẻ nấy đều hùng hổ xông thắng vào trong miếu.

“Thật to gan!”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hơn mười võ giả kia đều cầm binh khí trên tay, cả đám đằng đằng sát khí nhìn xác mười mấy người trong ngôi miếu xập xệ.

“Người của nhà họ Nguyên ta mà các ngươi cũng dám giết, chán sống rồi phỏng!”

Một người đàn ông trung niên phẫn nộ quát tháo.

Ông ta giơ đao lên toan chém vào Chiêm Nhân vẫn chưa hết bần thần.

“Ta là kẻ đã giết bọn chúng!”

Lúc này, Ngụy Vô Song thoi thóp thở nói thật chậm.

“Vậy thì lão tử sẽ giết ngươi trước”.

Người đàn ông trung niên nói câu ấy rồi giơ đao chém xuống.

Nhưng đúng lúc đó, giữa tiếng gió rít, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Song và nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi đao.

“Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”

Bốp... Ngay sau đó, một đám người mặc bào phục của trận sư, trong đó có cả nam và nữ hiện thân cả trong lẫn ngoài ngôi miếu hoang, ra tay giết mấy chục người kia một cách dễ dàng.

Tay cụt, xác chết la liệt ra đất, mùi máu tanh nồng nặc.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ba kẻ nọ nằm sấp trên nền đất, mắt trợn trắng.Ngụy Vô Song ngẩn người nhìn tiểu cô nương mặc chiếc váy rách rưới đang đứng ở phía đối diện với gương mặt đầy hoảng sợ kia.Ba người đang nằm đó vẫn chưa chết.Ngụy Vô Song lên tiếng, giọng thều thào: “Cho ngươi cái này”.Nói xong, hắn thảy một cây chủy thủ xuống đất.Ngụy Vô Song nói tiếp: “Giết bọn chúng đi”.Sắc mặt cô bé vô cùng trắng bệch, ánh mắt cô bé đầy kinh hoàng.Ngụy Vô Song chậm rãi nói: “Không giết bọn chúng thì khi chúng tỉnh lại, lấy lại sức thì cả ba chúng ta đều phải chết”.Nói xong câu này, Ngụy Vô Song không khuyên gì nữa mà nhắm mắt, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.Tiếng phập phập phập vang lên, trong ngôi miếu xập xệ tĩnh lặng như tờ, bên ngoài thì gió bão vẫn đang rít những tiếng ghê rợn... Cô bé cầm cây chủy thủ đẫm máu lên, đứng ở đó, mặt mũi tái mét.“Tỷ tỷ...”, một tiếng rên rỉ cất lên, phá vỡ bầu không khí chết chóc trong ngôi miếu.Cô bé vội vàng vứt chủy thủ xuống rồi chạy đến bên cạnh đệ đệ.“Đệ... khó chịu quá...”, lúc này, trông cậu bé vô cùng đau đớn, cậu thều thào: “Có phải đệ sắp chết rồi không...” “Chiêm Viễn, Chiêm Viễn, đệ sẽ không chết đâu, sẽ không chết đâu mà...”, thế nhưng, một đêm trôi qua, trong ngôi miếu hoang tàn, Chiêm Nhân thẫn thờ ôm thi thể lạnh ngắt của đệ đệ.Ngụy Vô Song chậm rãi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài tòa miếu. Cơn bão đã dừng, từng tia nắng chiếu xuống đầy rạng rỡ.Khi mặt trời dâng lên, một toán người tới gần ngôi miếu hoang.Kẻ nào kẻ nấy đều hùng hổ xông thắng vào trong miếu.“Thật to gan!”Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hơn mười võ giả kia đều cầm binh khí trên tay, cả đám đằng đằng sát khí nhìn xác mười mấy người trong ngôi miếu xập xệ.“Người của nhà họ Nguyên ta mà các ngươi cũng dám giết, chán sống rồi phỏng!”Một người đàn ông trung niên phẫn nộ quát tháo.Ông ta giơ đao lên toan chém vào Chiêm Nhân vẫn chưa hết bần thần.“Ta là kẻ đã giết bọn chúng!”Lúc này, Ngụy Vô Song thoi thóp thở nói thật chậm.“Vậy thì lão tử sẽ giết ngươi trước”.Người đàn ông trung niên nói câu ấy rồi giơ đao chém xuống.Nhưng đúng lúc đó, giữa tiếng gió rít, một bóng người xuất hiện trước mặt Ngụy Vô Song và nhẹ nhàng cầm lấy lưỡi đao.“Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”Bốp... Ngay sau đó, một đám người mặc bào phục của trận sư, trong đó có cả nam và nữ hiện thân cả trong lẫn ngoài ngôi miếu hoang, ra tay giết mấy chục người kia một cách dễ dàng.Tay cụt, xác chết la liệt ra đất, mùi máu tanh nồng nặc.

Chương 8455: “Đại nhân nhà ta mà ngươi cũng dám giết!”