“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8522: "Sư tôn, người sao rồi?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong năm trăm năm qua, Tần Ninh luôn thử dung hợp, cuối cùng cũng dung hợp thành công.Nhưng muốn hoàn toàn dung hợp với những Tinh Thần lực này thì hắn cần một lượng lớn lực hồn phách, thế nên hắn mới bảo Khúc Phỉ Yên tìm nhiều thiên tài địa bảo bồi bổ hồn phách như vậy tới.Sau khi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, Tần Ninh cầm một khóm hoa sen đen chín cánh lên. Hoa sen đen chín cánh này có tên gọi là Cửu Nguyên Quy Tâm Liên, là trân bảo có tác dụng tẩm bổ hồn phách tuyệt hảo, một cánh sen thôi đã đủ để biến biển hồn phách cạn kiệt của một võ giả trở nên dồi dào trong nháy mắt.Tần Ninh nuốt xuống bụng không chút do dự... Còn Khúc Phỉ Yên đang đứng bên cạnh thì không nói nên lời.Phải biết rằng, một cánh của hoa sen đen chín cánh thôi cũng đủ để giúp biển hồn phách của một vị cường giả thập nhị biến viên mãn, vậy mà Tần Ninh lại một hơi nuốt cả một gốc hoa sen, nghĩa là mười tám cánh hoa sen.Hắn không sợ ăn no căng chết hả?Vào khoảnh khắc Tần Ninh ăn một gốc hoa sen đen chín cánh kia, trong biển hồn phách lập tức có một lực hồn phách dời núi lấp biển rít gào bay ra.Tần Ninh lập tức điều khiển để lực hồn phách dung hợp với từng tia sáng tinh thần.Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát.Tiếp tục một vòng tuần hoàn như thế, Tần Ninh không ngừng nuốt chửng thiên tài địa bảo, không ngừng dung hợp.Hắn vừa dung hợp lực hồn phách với Tinh Thần lực, vừa nuốt chửng những thiên tài địa bảo để bổ sung lực hồn phách. Dần dần, toàn thân Tần Ninh được ánh sao bao phủ hệt như Thánh Nhân Thiên Địa đang ngồi xếp bằng giữa một bầu trời đầy sao, mênh mông và hùng vĩ.Ở bên cạnh, Khúc Phỉ Yên nhìn cảnh tượng này với đôi mắt sáng ngời.Sư tôn là thật! Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Tần Ninh cũng dừng lại."Yên Nhi!"Tần Ninh gọi nhưng không ai trả lời."Yên Nhi...", giọng Tần Ninh có chút yếu ớt."A, sư tôn!"Bấy giờ Khúc Phỉ Yên mới dứt khỏi ảo tưởng, vội vàng tiến lên."Đỡ ta đứng dậy".Tần Ninh thều thào nói.Khúc Phỉ Yên hối hả đỡ Tần Ninh lên, đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ."Sư tôn, người sao rồi?""Vẫn ổn".Tần Ninh thở hổn hển nói: "Đợi thêm vài ngày nữa, dung hợp hết một thể những thiên tài địa bảo có tác dụng bồi bổ hồn phách này là có thể giải quyết vấn đề của ta, đến lúc đó...", đến lúc đó sẽ như thế nào, Tần Ninh cũng không chắc.Sẽ thế nào nếu hồn phách chứa đựng những đốm sáng tinh thần?Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Sư tôn đừng lo, con sẽ tìm kiếm những thiên tài địa bảo khác"."Ừm".Hao phí quá nhiều lực hồn phách làm cho Tần Ninh trông yếu ớt hơn cả khi mới tỉnh lại.

Trong năm trăm năm qua, Tần Ninh luôn thử dung hợp, cuối cùng cũng dung hợp thành công.

Nhưng muốn hoàn toàn dung hợp với những Tinh Thần lực này thì hắn cần một lượng lớn lực hồn phách, thế nên hắn mới bảo Khúc Phỉ Yên tìm nhiều thiên tài địa bảo bồi bổ hồn phách như vậy tới.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, Tần Ninh cầm một khóm hoa sen đen chín cánh lên. Hoa sen đen chín cánh này có tên gọi là Cửu Nguyên Quy Tâm Liên, là trân bảo có tác dụng tẩm bổ hồn phách tuyệt hảo, một cánh sen thôi đã đủ để biến biển hồn phách cạn kiệt của một võ giả trở nên dồi dào trong nháy mắt.

Tần Ninh nuốt xuống bụng không chút do dự... Còn Khúc Phỉ Yên đang đứng bên cạnh thì không nói nên lời.

Phải biết rằng, một cánh của hoa sen đen chín cánh thôi cũng đủ để giúp biển hồn phách của một vị cường giả thập nhị biến viên mãn, vậy mà Tần Ninh lại một hơi nuốt cả một gốc hoa sen, nghĩa là mười tám cánh hoa sen.

Hắn không sợ ăn no căng chết hả?

Vào khoảnh khắc Tần Ninh ăn một gốc hoa sen đen chín cánh kia, trong biển hồn phách lập tức có một lực hồn phách dời núi lấp biển rít gào bay ra.

Tần Ninh lập tức điều khiển để lực hồn phách dung hợp với từng tia sáng tinh thần.

Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát.

Tiếp tục một vòng tuần hoàn như thế, Tần Ninh không ngừng nuốt chửng thiên tài địa bảo, không ngừng dung hợp.

Hắn vừa dung hợp lực hồn phách với Tinh Thần lực, vừa nuốt chửng những thiên tài địa bảo để bổ sung lực hồn phách. Dần dần, toàn thân Tần Ninh được ánh sao bao phủ hệt như Thánh Nhân Thiên Địa đang ngồi xếp bằng giữa một bầu trời đầy sao, mênh mông và hùng vĩ.

Ở bên cạnh, Khúc Phỉ Yên nhìn cảnh tượng này với đôi mắt sáng ngời.

Sư tôn là thật! Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Tần Ninh cũng dừng lại.

"Yên Nhi!"

Tần Ninh gọi nhưng không ai trả lời.

"Yên Nhi...", giọng Tần Ninh có chút yếu ớt.

"A, sư tôn!"

Bấy giờ Khúc Phỉ Yên mới dứt khỏi ảo tưởng, vội vàng tiến lên.

"Đỡ ta đứng dậy".

Tần Ninh thều thào nói.

Khúc Phỉ Yên hối hả đỡ Tần Ninh lên, đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ.

"Sư tôn, người sao rồi?"

"Vẫn ổn".

Tần Ninh thở hổn hển nói: "Đợi thêm vài ngày nữa, dung hợp hết một thể những thiên tài địa bảo có tác dụng bồi bổ hồn phách này là có thể giải quyết vấn đề của ta, đến lúc đó...", đến lúc đó sẽ như thế nào, Tần Ninh cũng không chắc.

Sẽ thế nào nếu hồn phách chứa đựng những đốm sáng tinh thần?

Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Sư tôn đừng lo, con sẽ tìm kiếm những thiên tài địa bảo khác".

"Ừm".

Hao phí quá nhiều lực hồn phách làm cho Tần Ninh trông yếu ớt hơn cả khi mới tỉnh lại.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong năm trăm năm qua, Tần Ninh luôn thử dung hợp, cuối cùng cũng dung hợp thành công.Nhưng muốn hoàn toàn dung hợp với những Tinh Thần lực này thì hắn cần một lượng lớn lực hồn phách, thế nên hắn mới bảo Khúc Phỉ Yên tìm nhiều thiên tài địa bảo bồi bổ hồn phách như vậy tới.Sau khi chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, Tần Ninh cầm một khóm hoa sen đen chín cánh lên. Hoa sen đen chín cánh này có tên gọi là Cửu Nguyên Quy Tâm Liên, là trân bảo có tác dụng tẩm bổ hồn phách tuyệt hảo, một cánh sen thôi đã đủ để biến biển hồn phách cạn kiệt của một võ giả trở nên dồi dào trong nháy mắt.Tần Ninh nuốt xuống bụng không chút do dự... Còn Khúc Phỉ Yên đang đứng bên cạnh thì không nói nên lời.Phải biết rằng, một cánh của hoa sen đen chín cánh thôi cũng đủ để giúp biển hồn phách của một vị cường giả thập nhị biến viên mãn, vậy mà Tần Ninh lại một hơi nuốt cả một gốc hoa sen, nghĩa là mười tám cánh hoa sen.Hắn không sợ ăn no căng chết hả?Vào khoảnh khắc Tần Ninh ăn một gốc hoa sen đen chín cánh kia, trong biển hồn phách lập tức có một lực hồn phách dời núi lấp biển rít gào bay ra.Tần Ninh lập tức điều khiển để lực hồn phách dung hợp với từng tia sáng tinh thần.Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát.Tiếp tục một vòng tuần hoàn như thế, Tần Ninh không ngừng nuốt chửng thiên tài địa bảo, không ngừng dung hợp.Hắn vừa dung hợp lực hồn phách với Tinh Thần lực, vừa nuốt chửng những thiên tài địa bảo để bổ sung lực hồn phách. Dần dần, toàn thân Tần Ninh được ánh sao bao phủ hệt như Thánh Nhân Thiên Địa đang ngồi xếp bằng giữa một bầu trời đầy sao, mênh mông và hùng vĩ.Ở bên cạnh, Khúc Phỉ Yên nhìn cảnh tượng này với đôi mắt sáng ngời.Sư tôn là thật! Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Tần Ninh cũng dừng lại."Yên Nhi!"Tần Ninh gọi nhưng không ai trả lời."Yên Nhi...", giọng Tần Ninh có chút yếu ớt."A, sư tôn!"Bấy giờ Khúc Phỉ Yên mới dứt khỏi ảo tưởng, vội vàng tiến lên."Đỡ ta đứng dậy".Tần Ninh thều thào nói.Khúc Phỉ Yên hối hả đỡ Tần Ninh lên, đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ."Sư tôn, người sao rồi?""Vẫn ổn".Tần Ninh thở hổn hển nói: "Đợi thêm vài ngày nữa, dung hợp hết một thể những thiên tài địa bảo có tác dụng bồi bổ hồn phách này là có thể giải quyết vấn đề của ta, đến lúc đó...", đến lúc đó sẽ như thế nào, Tần Ninh cũng không chắc.Sẽ thế nào nếu hồn phách chứa đựng những đốm sáng tinh thần?Khúc Phỉ Yên nói tiếp: "Sư tôn đừng lo, con sẽ tìm kiếm những thiên tài địa bảo khác"."Ừm".Hao phí quá nhiều lực hồn phách làm cho Tần Ninh trông yếu ớt hơn cả khi mới tỉnh lại.

Chương 8522: "Sư tôn, người sao rồi?"