“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8601: "Khóc cái gì mà khóc?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cho dù hoa khôi tiếp khách cả ngày lẫn đêm thì cũng không thể cởi mở được như thế, nàng ta vùng vẫy hai tay, khổ nỗi dù giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoa Vân Phi."Sao đấy?Không chịu à?"Hoa Vân Phi bóp chặt hai má cô gái, xoay mặt nàng ta qua, giễu cợt nói: "Gọi ngươi là hoa khôi, ngươi tưởng ngươi là đóa hoa quý giá gì thật đấy hả?Lão tử muốn gì thì là thế đấy, ngươi dám chống đối ư?"Mấy người Hoa Thái Nguyên đều không lấy làm lạ khi thấy cảnh tượng này.Quả thật Hoa Vân Phi có địa vị rất cao tại Hoa Cái Thánh Địa.Phụ thân của hắn ta có tu vi Chân Tiên cửu phẩm, còn là chấp sự của thánh địa.Gia gia hắn ta thì là cường giả Nhân Tiên, trưởng lão của thánh địa.Bản thân Hoa Vân Phi cũng có thiên phú không kém, hiện tại cũng đang ở cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, có một đám lâu la trong Hoa Cái Thánh Địa.Bình thường Hoa Vân Phi trông thì nhã nhặn hiền lành, chỉ khi nào dính tới phụ nữ mới có những sở thích kỳ lạ khiến người ta không nói nên lời.Những khi ăn nằm với phụ nữ, hắn ta thích chơi đùa, hơn hết là thích tra tấn họ! Hoa khôi nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Ngươi còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta nữa à?Cười cho gia coi con điếm kia!"Trong căn phòng, mấy người Hoa Thái Nguyên nghe thấy câu này đều phá lên cười sặc sụa, từ lâu bọn họ đã chẳng lạ gì cảnh tượng này rồi."Cười nhanh!"Hoa Vân Phi bóp chặt má hoa khôi, hờ hững ra lệnh.Hoa khôi hoảng sợ đến mức sững sờ, gượng cười, miệng cười nhưng lại rơi nước mắt."Khóc cái gì mà khóc?Bản công tử không làm ngươi vui được à?"Hoa Vân Phi hùng hổ chửi: "Mất hết cả hứng!"Hắn ta nắm chặt tay, cô gái kia run rẩy, người bủn rủn ngã nhào ra ngoài cửa sổ, rơi xuống hồ.Chết rồi! Bấy giờ, hơn mười hoa khôi trong phòng đều ngây ra như phỗng vì bàng hoàng.

Cho dù hoa khôi tiếp khách cả ngày lẫn đêm thì cũng không thể cởi mở được như thế, nàng ta vùng vẫy hai tay, khổ nỗi dù giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoa Vân Phi.

"Sao đấy?

Không chịu à?"

Hoa Vân Phi bóp chặt hai má cô gái, xoay mặt nàng ta qua, giễu cợt nói: "Gọi ngươi là hoa khôi, ngươi tưởng ngươi là đóa hoa quý giá gì thật đấy hả?

Lão tử muốn gì thì là thế đấy, ngươi dám chống đối ư?"

Mấy người Hoa Thái Nguyên đều không lấy làm lạ khi thấy cảnh tượng này.

Quả thật Hoa Vân Phi có địa vị rất cao tại Hoa Cái Thánh Địa.

Phụ thân của hắn ta có tu vi Chân Tiên cửu phẩm, còn là chấp sự của thánh địa.

Gia gia hắn ta thì là cường giả Nhân Tiên, trưởng lão của thánh địa.

Bản thân Hoa Vân Phi cũng có thiên phú không kém, hiện tại cũng đang ở cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, có một đám lâu la trong Hoa Cái Thánh Địa.

Bình thường Hoa Vân Phi trông thì nhã nhặn hiền lành, chỉ khi nào dính tới phụ nữ mới có những sở thích kỳ lạ khiến người ta không nói nên lời.

Những khi ăn nằm với phụ nữ, hắn ta thích chơi đùa, hơn hết là thích tra tấn họ! Hoa khôi nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.

Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Ngươi còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta nữa à?

Cười cho gia coi con điếm kia!"

Trong căn phòng, mấy người Hoa Thái Nguyên nghe thấy câu này đều phá lên cười sặc sụa, từ lâu bọn họ đã chẳng lạ gì cảnh tượng này rồi.

"Cười nhanh!"

Hoa Vân Phi bóp chặt má hoa khôi, hờ hững ra lệnh.

Hoa khôi hoảng sợ đến mức sững sờ, gượng cười, miệng cười nhưng lại rơi nước mắt.

"Khóc cái gì mà khóc?

Bản công tử không làm ngươi vui được à?"

Hoa Vân Phi hùng hổ chửi: "Mất hết cả hứng!"

Hắn ta nắm chặt tay, cô gái kia run rẩy, người bủn rủn ngã nhào ra ngoài cửa sổ, rơi xuống hồ.

Chết rồi! Bấy giờ, hơn mười hoa khôi trong phòng đều ngây ra như phỗng vì bàng hoàng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cho dù hoa khôi tiếp khách cả ngày lẫn đêm thì cũng không thể cởi mở được như thế, nàng ta vùng vẫy hai tay, khổ nỗi dù giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoa Vân Phi."Sao đấy?Không chịu à?"Hoa Vân Phi bóp chặt hai má cô gái, xoay mặt nàng ta qua, giễu cợt nói: "Gọi ngươi là hoa khôi, ngươi tưởng ngươi là đóa hoa quý giá gì thật đấy hả?Lão tử muốn gì thì là thế đấy, ngươi dám chống đối ư?"Mấy người Hoa Thái Nguyên đều không lấy làm lạ khi thấy cảnh tượng này.Quả thật Hoa Vân Phi có địa vị rất cao tại Hoa Cái Thánh Địa.Phụ thân của hắn ta có tu vi Chân Tiên cửu phẩm, còn là chấp sự của thánh địa.Gia gia hắn ta thì là cường giả Nhân Tiên, trưởng lão của thánh địa.Bản thân Hoa Vân Phi cũng có thiên phú không kém, hiện tại cũng đang ở cảnh giới Chân Tiên tứ phẩm, có một đám lâu la trong Hoa Cái Thánh Địa.Bình thường Hoa Vân Phi trông thì nhã nhặn hiền lành, chỉ khi nào dính tới phụ nữ mới có những sở thích kỳ lạ khiến người ta không nói nên lời.Những khi ăn nằm với phụ nữ, hắn ta thích chơi đùa, hơn hết là thích tra tấn họ! Hoa khôi nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi.Hoa Vân Phi giễu cợt nói: "Ngươi còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta nữa à?Cười cho gia coi con điếm kia!"Trong căn phòng, mấy người Hoa Thái Nguyên nghe thấy câu này đều phá lên cười sặc sụa, từ lâu bọn họ đã chẳng lạ gì cảnh tượng này rồi."Cười nhanh!"Hoa Vân Phi bóp chặt má hoa khôi, hờ hững ra lệnh.Hoa khôi hoảng sợ đến mức sững sờ, gượng cười, miệng cười nhưng lại rơi nước mắt."Khóc cái gì mà khóc?Bản công tử không làm ngươi vui được à?"Hoa Vân Phi hùng hổ chửi: "Mất hết cả hứng!"Hắn ta nắm chặt tay, cô gái kia run rẩy, người bủn rủn ngã nhào ra ngoài cửa sổ, rơi xuống hồ.Chết rồi! Bấy giờ, hơn mười hoa khôi trong phòng đều ngây ra như phỗng vì bàng hoàng.

Chương 8601: "Khóc cái gì mà khóc?