“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8600: "Về phòng thì mất công quá!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hơn nữa, thuyền hoa bên bờ thì như trăm hoa đua nở, có thêm sự hiện diện của các cô gái muôn màu muôn vẻ, không ít thuyền bè ở cách đó không xa thưởng thức hoa và những cô gái xinh tươi như hoa ở bên này.Tiểu Nhan ngạc nhiên hỏi: "Tần công tử, chỗ đó là đâu thế?Nhiều tiểu thư đẹp quá!""Đó là nơi chơi đùa dành cho đàn ông!""Ta muốn qua đó chơi!""Ngươi thì không được"."Tại sao?""...", Tiểu Nhan tò mò với mọi thứ, muốn hỏi cho ra lẽ.Cuối cùng, Tần Ninh thật sự không còn cách nào khác, sai chủ thuyền tới gần thuyền hoa để Tiểu Nhan được chiêm ngưỡng kỹ hơn.Ở bên trong thuyền hoa.Ở tòa lầu các hai tầng gần hồ.Nhóm Hoa Thái Nguyên và Hoa Vân Phi được hơn mười cô gái vây quanh, mỗi cô gái đều có nét đẹp riêng, tất cả nâng ly cụng chén với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ.Dù đang là ban ngày nhưng không ai xấu hổ muốn giấu cảnh tượng này, càng làm toát lên sự đẹp đẽ khiến người ta nhìn mà ngây ngất.Hoa Thái Nguyên cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Vân Phi huynh, ngươi hài lòng chứ?""Hài lòng, rất hài lòng!"Hoa Vân Phi mỉm cười: "Mặc dù không có khí chất vô song bằng các tiên tử trong tông môn nhưng lại giỏi trong khoản chơi đùa... Cơ mà, nói cho cùng, những cô gái phàm tục này vẫn chỉ là một hạt cát so với hai vị muội muội kia của ngươi!"Nghe thấy câu này, Hoa Thái Nguyên cười ha ha: "Vân Phi huynh đừng vội chứ, đợi tới khi ngươi đưa Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường về Hoa Cái Thánh Địa thì chinh phục tỷ tỷ trước, chinh phục muội muội sau. Khi đó, hai tỷ muội sẽ cùng nhau hầu hạ ngươi, thế chẳng phải câu chuyện tuyệt vời nhất trần đời rồi sao?"Nghe những lời này của Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi cũng cực kỳ hào hứng. Hắn ta lập tức kéo một hoa khôi đến bên cửa sổ... Hoa khôi nọ bị Hoa Vân Phi đè chặt, không phản kháng được bèn cười xởi lởi: "Công tử à, nếu ngài muốn chơi thì chúng ta về phòng nhé!""Về phòng thì mất công quá!"Hoa Vân Phi lại nhìn những con thuyền muôn màu muôn vẻ dưới hồ, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bên này, thế là hắn ta cười tủm tỉm: "Ta chỉ thích vị trí trước cửa sổ thôi, nhiều người nhìn như thế thì thích quá còn gì?"

Hơn nữa, thuyền hoa bên bờ thì như trăm hoa đua nở, có thêm sự hiện diện của các cô gái muôn màu muôn vẻ, không ít thuyền bè ở cách đó không xa thưởng thức hoa và những cô gái xinh tươi như hoa ở bên này.

Tiểu Nhan ngạc nhiên hỏi: "Tần công tử, chỗ đó là đâu thế?

Nhiều tiểu thư đẹp quá!"

"Đó là nơi chơi đùa dành cho đàn ông!"

"Ta muốn qua đó chơi!"

"Ngươi thì không được".

"Tại sao?"

"...", Tiểu Nhan tò mò với mọi thứ, muốn hỏi cho ra lẽ.

Cuối cùng, Tần Ninh thật sự không còn cách nào khác, sai chủ thuyền tới gần thuyền hoa để Tiểu Nhan được chiêm ngưỡng kỹ hơn.

Ở bên trong thuyền hoa.

Ở tòa lầu các hai tầng gần hồ.

Nhóm Hoa Thái Nguyên và Hoa Vân Phi được hơn mười cô gái vây quanh, mỗi cô gái đều có nét đẹp riêng, tất cả nâng ly cụng chén với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Dù đang là ban ngày nhưng không ai xấu hổ muốn giấu cảnh tượng này, càng làm toát lên sự đẹp đẽ khiến người ta nhìn mà ngây ngất.

Hoa Thái Nguyên cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Vân Phi huynh, ngươi hài lòng chứ?"

"Hài lòng, rất hài lòng!"

Hoa Vân Phi mỉm cười: "Mặc dù không có khí chất vô song bằng các tiên tử trong tông môn nhưng lại giỏi trong khoản chơi đùa... Cơ mà, nói cho cùng, những cô gái phàm tục này vẫn chỉ là một hạt cát so với hai vị muội muội kia của ngươi!"

Nghe thấy câu này, Hoa Thái Nguyên cười ha ha: "Vân Phi huynh đừng vội chứ, đợi tới khi ngươi đưa Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường về Hoa Cái Thánh Địa thì chinh phục tỷ tỷ trước, chinh phục muội muội sau. Khi đó, hai tỷ muội sẽ cùng nhau hầu hạ ngươi, thế chẳng phải câu chuyện tuyệt vời nhất trần đời rồi sao?"

Nghe những lời này của Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi cũng cực kỳ hào hứng. Hắn ta lập tức kéo một hoa khôi đến bên cửa sổ... Hoa khôi nọ bị Hoa Vân Phi đè chặt, không phản kháng được bèn cười xởi lởi: "Công tử à, nếu ngài muốn chơi thì chúng ta về phòng nhé!"

"Về phòng thì mất công quá!"

Hoa Vân Phi lại nhìn những con thuyền muôn màu muôn vẻ dưới hồ, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bên này, thế là hắn ta cười tủm tỉm: "Ta chỉ thích vị trí trước cửa sổ thôi, nhiều người nhìn như thế thì thích quá còn gì?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hơn nữa, thuyền hoa bên bờ thì như trăm hoa đua nở, có thêm sự hiện diện của các cô gái muôn màu muôn vẻ, không ít thuyền bè ở cách đó không xa thưởng thức hoa và những cô gái xinh tươi như hoa ở bên này.Tiểu Nhan ngạc nhiên hỏi: "Tần công tử, chỗ đó là đâu thế?Nhiều tiểu thư đẹp quá!""Đó là nơi chơi đùa dành cho đàn ông!""Ta muốn qua đó chơi!""Ngươi thì không được"."Tại sao?""...", Tiểu Nhan tò mò với mọi thứ, muốn hỏi cho ra lẽ.Cuối cùng, Tần Ninh thật sự không còn cách nào khác, sai chủ thuyền tới gần thuyền hoa để Tiểu Nhan được chiêm ngưỡng kỹ hơn.Ở bên trong thuyền hoa.Ở tòa lầu các hai tầng gần hồ.Nhóm Hoa Thái Nguyên và Hoa Vân Phi được hơn mười cô gái vây quanh, mỗi cô gái đều có nét đẹp riêng, tất cả nâng ly cụng chén với nhau, bầu không khí vô cùng vui vẻ.Dù đang là ban ngày nhưng không ai xấu hổ muốn giấu cảnh tượng này, càng làm toát lên sự đẹp đẽ khiến người ta nhìn mà ngây ngất.Hoa Thái Nguyên cầm ly rượu lên, cười hỏi: "Vân Phi huynh, ngươi hài lòng chứ?""Hài lòng, rất hài lòng!"Hoa Vân Phi mỉm cười: "Mặc dù không có khí chất vô song bằng các tiên tử trong tông môn nhưng lại giỏi trong khoản chơi đùa... Cơ mà, nói cho cùng, những cô gái phàm tục này vẫn chỉ là một hạt cát so với hai vị muội muội kia của ngươi!"Nghe thấy câu này, Hoa Thái Nguyên cười ha ha: "Vân Phi huynh đừng vội chứ, đợi tới khi ngươi đưa Hoa Nguyệt Dung và Hoa Nguyệt Thường về Hoa Cái Thánh Địa thì chinh phục tỷ tỷ trước, chinh phục muội muội sau. Khi đó, hai tỷ muội sẽ cùng nhau hầu hạ ngươi, thế chẳng phải câu chuyện tuyệt vời nhất trần đời rồi sao?"Nghe những lời này của Hoa Thái Nguyên, Hoa Vân Phi cũng cực kỳ hào hứng. Hắn ta lập tức kéo một hoa khôi đến bên cửa sổ... Hoa khôi nọ bị Hoa Vân Phi đè chặt, không phản kháng được bèn cười xởi lởi: "Công tử à, nếu ngài muốn chơi thì chúng ta về phòng nhé!""Về phòng thì mất công quá!"Hoa Vân Phi lại nhìn những con thuyền muôn màu muôn vẻ dưới hồ, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bên này, thế là hắn ta cười tủm tỉm: "Ta chỉ thích vị trí trước cửa sổ thôi, nhiều người nhìn như thế thì thích quá còn gì?"

Chương 8600: "Về phòng thì mất công quá!"