“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8784: Đây mà một món tiên khí.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Khương tộc năm ấy bị giết thật sao?"Bắc Minh Kiết không tin được nói: "Ta chỉ biết tin tức từ Đại Nhật tiên châu truyền tới là Khương tộc bị thiệt hại nặng nề, ai ngờ lại tới tình trạng này".Khoảng cách giữa hai tiên châu không gần, không phải chuyện gì cũng biết được.Ba đại điện phía trước là phần mộ của tộc lão.Nơi đây là mộ của hàng vạn võ giả đệ tử Khương tộc.Phía sau còn có gì nữa?Tần Ninh đi dọc theo khu mộ, tiếp tục đi sâu vào trong.Lúc này, Khổng Hưu tiến lên hỏi: "Tần đại ca, có đi nữa không?"Đúng vậy! Có đi nữa không?Phía trước e rằng càng thêm hung hiểm.Chuyến hành trình này của bọn họ, Tần Ninh đã có được hai tiên khí ngũ phẩm là Thiên Diễn Thương Sinh Linh Đao và Cửu Tinh Thiên Kỳ, đủ làm Tử Vân tiên châu chấn động.Lại thêm bản hoàn chỉnh của Yên Lôi Kinh cũng đủ cho Tần Ninh thể hiện bản lĩnh rồi.Đi sâu hơn rất nguy hiểm.Tần Ninh suy tư rồi nói: "Các ngươi có thể ở đây chờ ta!"Vừa nói ra câu ấy, Bắc Minh Kiết nói ngay: "Tần đại ca, ta không sợ, dù có núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ xông pha với ngươi"."Ta cũng không sợ!"Dịch Văn Vũ vội vàng nói.Khổng Hưu nghe vậy, bèn cảm thấy hơi mất mặt, hừ nói: "Không phải ta sợ, mà là ta lo lắng cho an nguy của Tần đại ca".Tần Ninh chậm rãi nói: "Dù có là núi đao biển lửa thì ta cũng đi".Hắn nhấc chân lên bước ra, tiếp tục hướng về nơi không điểm cuối kia... chín người nối gót theo sau.Khi đi qua nghĩa trang, đằng trước bỗng xuất hiện một con sông ngầm.Con sông ấy rộng đến mấy trăm trượng, nước sông chảy xiết."Phải làm sao bây giờ?"Sắc mặt cả bọn rất khó coi.Bắc Minh Kiết liền nói: "Để ta thử xem".Bắc Minh Kiết vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một con thuyền nhỏ bằng ngón cái.Con thuyền bay lên rồi neo bên bờ sông.Nháy mắt, con thuyền đã to đến chín trượng, cánh buồm căng lên.Đây mà một món tiên khí."Bắc Minh Kiết, được đấy!"Bắc Minh Kiết cười hì hì nói: "Mọi người lên thuyền thôi!"Mười người bước lên thuyền.Tần Ninh đứng ở boong tàu, nhìn con thuyền đi tới bên kia bờ.
"Khương tộc năm ấy bị giết thật sao?"
Bắc Minh Kiết không tin được nói: "Ta chỉ biết tin tức từ Đại Nhật tiên châu truyền tới là Khương tộc bị thiệt hại nặng nề, ai ngờ lại tới tình trạng này".
Khoảng cách giữa hai tiên châu không gần, không phải chuyện gì cũng biết được.
Ba đại điện phía trước là phần mộ của tộc lão.
Nơi đây là mộ của hàng vạn võ giả đệ tử Khương tộc.
Phía sau còn có gì nữa?
Tần Ninh đi dọc theo khu mộ, tiếp tục đi sâu vào trong.
Lúc này, Khổng Hưu tiến lên hỏi: "Tần đại ca, có đi nữa không?"
Đúng vậy! Có đi nữa không?
Phía trước e rằng càng thêm hung hiểm.
Chuyến hành trình này của bọn họ, Tần Ninh đã có được hai tiên khí ngũ phẩm là Thiên Diễn Thương Sinh Linh Đao và Cửu Tinh Thiên Kỳ, đủ làm Tử Vân tiên châu chấn động.
Lại thêm bản hoàn chỉnh của Yên Lôi Kinh cũng đủ cho Tần Ninh thể hiện bản lĩnh rồi.
Đi sâu hơn rất nguy hiểm.
Tần Ninh suy tư rồi nói: "Các ngươi có thể ở đây chờ ta!"
Vừa nói ra câu ấy, Bắc Minh Kiết nói ngay: "Tần đại ca, ta không sợ, dù có núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ xông pha với ngươi".
"Ta cũng không sợ!"
Dịch Văn Vũ vội vàng nói.
Khổng Hưu nghe vậy, bèn cảm thấy hơi mất mặt, hừ nói: "Không phải ta sợ, mà là ta lo lắng cho an nguy của Tần đại ca".
Tần Ninh chậm rãi nói: "Dù có là núi đao biển lửa thì ta cũng đi".
Hắn nhấc chân lên bước ra, tiếp tục hướng về nơi không điểm cuối kia... chín người nối gót theo sau.
Khi đi qua nghĩa trang, đằng trước bỗng xuất hiện một con sông ngầm.
Con sông ấy rộng đến mấy trăm trượng, nước sông chảy xiết.
"Phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt cả bọn rất khó coi.
Bắc Minh Kiết liền nói: "Để ta thử xem".
Bắc Minh Kiết vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một con thuyền nhỏ bằng ngón cái.
Con thuyền bay lên rồi neo bên bờ sông.
Nháy mắt, con thuyền đã to đến chín trượng, cánh buồm căng lên.
Đây mà một món tiên khí.
"Bắc Minh Kiết, được đấy!"
Bắc Minh Kiết cười hì hì nói: "Mọi người lên thuyền thôi!"
Mười người bước lên thuyền.
Tần Ninh đứng ở boong tàu, nhìn con thuyền đi tới bên kia bờ.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Khương tộc năm ấy bị giết thật sao?"Bắc Minh Kiết không tin được nói: "Ta chỉ biết tin tức từ Đại Nhật tiên châu truyền tới là Khương tộc bị thiệt hại nặng nề, ai ngờ lại tới tình trạng này".Khoảng cách giữa hai tiên châu không gần, không phải chuyện gì cũng biết được.Ba đại điện phía trước là phần mộ của tộc lão.Nơi đây là mộ của hàng vạn võ giả đệ tử Khương tộc.Phía sau còn có gì nữa?Tần Ninh đi dọc theo khu mộ, tiếp tục đi sâu vào trong.Lúc này, Khổng Hưu tiến lên hỏi: "Tần đại ca, có đi nữa không?"Đúng vậy! Có đi nữa không?Phía trước e rằng càng thêm hung hiểm.Chuyến hành trình này của bọn họ, Tần Ninh đã có được hai tiên khí ngũ phẩm là Thiên Diễn Thương Sinh Linh Đao và Cửu Tinh Thiên Kỳ, đủ làm Tử Vân tiên châu chấn động.Lại thêm bản hoàn chỉnh của Yên Lôi Kinh cũng đủ cho Tần Ninh thể hiện bản lĩnh rồi.Đi sâu hơn rất nguy hiểm.Tần Ninh suy tư rồi nói: "Các ngươi có thể ở đây chờ ta!"Vừa nói ra câu ấy, Bắc Minh Kiết nói ngay: "Tần đại ca, ta không sợ, dù có núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ xông pha với ngươi"."Ta cũng không sợ!"Dịch Văn Vũ vội vàng nói.Khổng Hưu nghe vậy, bèn cảm thấy hơi mất mặt, hừ nói: "Không phải ta sợ, mà là ta lo lắng cho an nguy của Tần đại ca".Tần Ninh chậm rãi nói: "Dù có là núi đao biển lửa thì ta cũng đi".Hắn nhấc chân lên bước ra, tiếp tục hướng về nơi không điểm cuối kia... chín người nối gót theo sau.Khi đi qua nghĩa trang, đằng trước bỗng xuất hiện một con sông ngầm.Con sông ấy rộng đến mấy trăm trượng, nước sông chảy xiết."Phải làm sao bây giờ?"Sắc mặt cả bọn rất khó coi.Bắc Minh Kiết liền nói: "Để ta thử xem".Bắc Minh Kiết vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một con thuyền nhỏ bằng ngón cái.Con thuyền bay lên rồi neo bên bờ sông.Nháy mắt, con thuyền đã to đến chín trượng, cánh buồm căng lên.Đây mà một món tiên khí."Bắc Minh Kiết, được đấy!"Bắc Minh Kiết cười hì hì nói: "Mọi người lên thuyền thôi!"Mười người bước lên thuyền.Tần Ninh đứng ở boong tàu, nhìn con thuyền đi tới bên kia bờ.