“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 8793: Đây không phải là nước sông.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Ta chính là Hồn Vô Ngân!"Tần Ninh lẩm bẩm nói.Nói xong, thân thể ông lão chợt run, rồi bật cười nói: "Ngươi biết Hồn Vô Ngân là ai không?""Năm xưa, Hồn Vô Ngân có thiên phú tuyệt đỉnh, thực lực lại sâu không lường được, Hồn Vũ Thiên Tôn đứng đầu Tiên Giới thuở đó là Hồn Vô Ngân, ngươi là hắn ư?"Ông lão cười to nói: "Ta đúng là Khương Thái Bạch, hiện tại đã gần đất xa trời, bước nửa bước chân vào quan tài rồi, hơn nữa ta quả thật đã chuẩn bị quan tài cho chính mình rồi, thế nhưng... ta vẫn chưa hồ đồ!""Ngươi không tin cũng đúng!"Tần Ninh bình thản nói: "Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật là do ta dạy cho ngươi!""Ta cũng từng nói với ngươi rằng không được dùng nó, đây là phương pháp cực kỳ tàn độc!"Khương Thái Bạch nghe vậy, cười nói: "Năm ấy, Hồn tiên sinh truyền cho ta Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật, đúng đã nói không được dùng, nhưng vẫn nói với rằng, nếu gặp người tội ác tày đình hoặc là người muốn làm tổn thương tỷ tỷ Thái Vi thì có thể dùng!"Tần Ninh trầm xuống.Khương Thái Bạch nói tiếp: "Nói đi, ngươi không phải là Hồn Vô Ngân, nhưng có lẽ ngươi biết hắn, người hạn có quan hệ gì đó với Hồn tiên sinh!""Ngươi là hậu nhân của hắn ư?Hay là bằng hữu của hắn?Hay là... thiên tài mà hắn vừa ý?"Khương Thái Bạch chậm rãi nói: "Ngươi không nói rõ thì ta sẽ không dẫn ngươi đi gặp tỷ tỷ Thái Vi!"Hai người bước ra khỏi thông đạo.Trước mắt họ là một sơn cốc.Trước miệng cốc là một con sông phẳng lặng chảy qua.Nước sông lưu chuyển chậm rãi, nhìn trái nhìn phải không biết chảy về đâu.Tần Ninh đứng bên bờ sông, ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng khuấy động làn nước."Nước của sông Cô Thanh...", dứt lời, sắc mặt Khương Thái Bạch chợt đổi."Đến cái này ngươi cũng biết sao?"Khương Thái Bạch hỏi: "Rốt cuộc ngươi với Hồn tiên sinh có quan hệ gì?""Ta nói rồi, ta chính là hắn!"Tần Ninh đứng dậy, quan sát nước sông, rồi nỉ non nói: "Năm ấy, ta ở bên bờ sông Cô Thanh gặp gỡ Thái Vi, nàng khi ấy mới chỉ là một đứa bé tám tuổi...", Khương Thái Bạch trầm mặc không nói lời nào."Khi đó, ngươi vẫn còn là một đứa nhỏ bốn năm tuổi đấy!"Tần Ninh chậm rãi nói.Lúc này, Khương Thái Bạch bước ra, đi tới bờ sông, nhìn Tần Ninh, nói: "Nếu ngươi là Hồn tiên sinh thì ắt có thể qua sông!"Nói xong, Khương Thái Bạch xuất phát.Ông ta đi một cách chậm rãi dọc theo con sông... mãi đến tận bờ bên kia, Khương Thái Bạch quay đầu lại nhìn, rồi nói: "Tới lượt ngươi".Tần Ninh bắt đầu đi, chân đạp lên mặt nước, bước từng bước vững vàng tới bờ bên kia.Khương Thái Bạch thấy thế càng không thể tin được.Đây không phải là nước sông.

"Ta chính là Hồn Vô Ngân!"

Tần Ninh lẩm bẩm nói.

Nói xong, thân thể ông lão chợt run, rồi bật cười nói: "Ngươi biết Hồn Vô Ngân là ai không?"

"Năm xưa, Hồn Vô Ngân có thiên phú tuyệt đỉnh, thực lực lại sâu không lường được, Hồn Vũ Thiên Tôn đứng đầu Tiên Giới thuở đó là Hồn Vô Ngân, ngươi là hắn ư?"

Ông lão cười to nói: "Ta đúng là Khương Thái Bạch, hiện tại đã gần đất xa trời, bước nửa bước chân vào quan tài rồi, hơn nữa ta quả thật đã chuẩn bị quan tài cho chính mình rồi, thế nhưng... ta vẫn chưa hồ đồ!"

"Ngươi không tin cũng đúng!"

Tần Ninh bình thản nói: "Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật là do ta dạy cho ngươi!"

"Ta cũng từng nói với ngươi rằng không được dùng nó, đây là phương pháp cực kỳ tàn độc!"

Khương Thái Bạch nghe vậy, cười nói: "Năm ấy, Hồn tiên sinh truyền cho ta Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật, đúng đã nói không được dùng, nhưng vẫn nói với rằng, nếu gặp người tội ác tày đình hoặc là người muốn làm tổn thương tỷ tỷ Thái Vi thì có thể dùng!"

Tần Ninh trầm xuống.

Khương Thái Bạch nói tiếp: "Nói đi, ngươi không phải là Hồn Vô Ngân, nhưng có lẽ ngươi biết hắn, người hạn có quan hệ gì đó với Hồn tiên sinh!"

"Ngươi là hậu nhân của hắn ư?

Hay là bằng hữu của hắn?

Hay là... thiên tài mà hắn vừa ý?"

Khương Thái Bạch chậm rãi nói: "Ngươi không nói rõ thì ta sẽ không dẫn ngươi đi gặp tỷ tỷ Thái Vi!"

Hai người bước ra khỏi thông đạo.

Trước mắt họ là một sơn cốc.

Trước miệng cốc là một con sông phẳng lặng chảy qua.

Nước sông lưu chuyển chậm rãi, nhìn trái nhìn phải không biết chảy về đâu.

Tần Ninh đứng bên bờ sông, ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng khuấy động làn nước.

"Nước của sông Cô Thanh...", dứt lời, sắc mặt Khương Thái Bạch chợt đổi.

"Đến cái này ngươi cũng biết sao?"

Khương Thái Bạch hỏi: "Rốt cuộc ngươi với Hồn tiên sinh có quan hệ gì?"

"Ta nói rồi, ta chính là hắn!"

Tần Ninh đứng dậy, quan sát nước sông, rồi nỉ non nói: "Năm ấy, ta ở bên bờ sông Cô Thanh gặp gỡ Thái Vi, nàng khi ấy mới chỉ là một đứa bé tám tuổi...", Khương Thái Bạch trầm mặc không nói lời nào.

"Khi đó, ngươi vẫn còn là một đứa nhỏ bốn năm tuổi đấy!"

Tần Ninh chậm rãi nói.

Lúc này, Khương Thái Bạch bước ra, đi tới bờ sông, nhìn Tần Ninh, nói: "Nếu ngươi là Hồn tiên sinh thì ắt có thể qua sông!"

Nói xong, Khương Thái Bạch xuất phát.

Ông ta đi một cách chậm rãi dọc theo con sông... mãi đến tận bờ bên kia, Khương Thái Bạch quay đầu lại nhìn, rồi nói: "Tới lượt ngươi".

Tần Ninh bắt đầu đi, chân đạp lên mặt nước, bước từng bước vững vàng tới bờ bên kia.

Khương Thái Bạch thấy thế càng không thể tin được.

Đây không phải là nước sông.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Ta chính là Hồn Vô Ngân!"Tần Ninh lẩm bẩm nói.Nói xong, thân thể ông lão chợt run, rồi bật cười nói: "Ngươi biết Hồn Vô Ngân là ai không?""Năm xưa, Hồn Vô Ngân có thiên phú tuyệt đỉnh, thực lực lại sâu không lường được, Hồn Vũ Thiên Tôn đứng đầu Tiên Giới thuở đó là Hồn Vô Ngân, ngươi là hắn ư?"Ông lão cười to nói: "Ta đúng là Khương Thái Bạch, hiện tại đã gần đất xa trời, bước nửa bước chân vào quan tài rồi, hơn nữa ta quả thật đã chuẩn bị quan tài cho chính mình rồi, thế nhưng... ta vẫn chưa hồ đồ!""Ngươi không tin cũng đúng!"Tần Ninh bình thản nói: "Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật là do ta dạy cho ngươi!""Ta cũng từng nói với ngươi rằng không được dùng nó, đây là phương pháp cực kỳ tàn độc!"Khương Thái Bạch nghe vậy, cười nói: "Năm ấy, Hồn tiên sinh truyền cho ta Cấm Thi Khôi Nguyên Thuật, đúng đã nói không được dùng, nhưng vẫn nói với rằng, nếu gặp người tội ác tày đình hoặc là người muốn làm tổn thương tỷ tỷ Thái Vi thì có thể dùng!"Tần Ninh trầm xuống.Khương Thái Bạch nói tiếp: "Nói đi, ngươi không phải là Hồn Vô Ngân, nhưng có lẽ ngươi biết hắn, người hạn có quan hệ gì đó với Hồn tiên sinh!""Ngươi là hậu nhân của hắn ư?Hay là bằng hữu của hắn?Hay là... thiên tài mà hắn vừa ý?"Khương Thái Bạch chậm rãi nói: "Ngươi không nói rõ thì ta sẽ không dẫn ngươi đi gặp tỷ tỷ Thái Vi!"Hai người bước ra khỏi thông đạo.Trước mắt họ là một sơn cốc.Trước miệng cốc là một con sông phẳng lặng chảy qua.Nước sông lưu chuyển chậm rãi, nhìn trái nhìn phải không biết chảy về đâu.Tần Ninh đứng bên bờ sông, ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng khuấy động làn nước."Nước của sông Cô Thanh...", dứt lời, sắc mặt Khương Thái Bạch chợt đổi."Đến cái này ngươi cũng biết sao?"Khương Thái Bạch hỏi: "Rốt cuộc ngươi với Hồn tiên sinh có quan hệ gì?""Ta nói rồi, ta chính là hắn!"Tần Ninh đứng dậy, quan sát nước sông, rồi nỉ non nói: "Năm ấy, ta ở bên bờ sông Cô Thanh gặp gỡ Thái Vi, nàng khi ấy mới chỉ là một đứa bé tám tuổi...", Khương Thái Bạch trầm mặc không nói lời nào."Khi đó, ngươi vẫn còn là một đứa nhỏ bốn năm tuổi đấy!"Tần Ninh chậm rãi nói.Lúc này, Khương Thái Bạch bước ra, đi tới bờ sông, nhìn Tần Ninh, nói: "Nếu ngươi là Hồn tiên sinh thì ắt có thể qua sông!"Nói xong, Khương Thái Bạch xuất phát.Ông ta đi một cách chậm rãi dọc theo con sông... mãi đến tận bờ bên kia, Khương Thái Bạch quay đầu lại nhìn, rồi nói: "Tới lượt ngươi".Tần Ninh bắt đầu đi, chân đạp lên mặt nước, bước từng bước vững vàng tới bờ bên kia.Khương Thái Bạch thấy thế càng không thể tin được.Đây không phải là nước sông.

Chương 8793: Đây không phải là nước sông.