“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8794: Phía cuối đường là một sơn cốc.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tuy nước sông Cô Thanh là nước nhưng trong đó lại có thêm cấm chế.Qua sông, người qua sông rồi! Trong đó chắc có liên quan tới tiên sinh Hồn Vô Ngân.Năm xưa, khi Hồn tiên sinh dạy ông ta và Khương Thái Vi tu luyện, bắt đầu là dạy hai người họ làm sao có được tâm như mặt nước.Hồn tiên sinh đã dẫn hai người họ tới sông Cô Thanh, rồi bày trận pháp ở đó, dựa vào chuyển động của mặt nước để diễn tả thay đổi của lòng người.Sông không lúc nào là không di chuyển.Mà người cũng thế.Chỉ có người làm được như nước sông mới có thể kiểm soát được tâm trí của mình.Năm ấy, cả Khương Thái Vi và ông ta đều thử hết lần này tới lần khác mà vẫn thất bại.Thấy thế, Hồn tiên sinh dạy cho bọn họ một loại thuật tĩnh tâm.Trên thế gian không tồn tại loại thuật ấy! Mà sông Cô Thanh trước mặt cũng như vậy.Khương Thái Bạch biết rằng, thế giới này ngoại trừ ông ta ra thì không ai có thể vững vàng đi lại trên mặt sông.Một khi rơi sông, sẽ bị cấm chế trong sông giết chết.Con sông này được ông ta mô phỏng theo Hồn tiên sinh."Tiên sinh cũng dạy thuật tĩnh tâm cho ngươi!"Khương Thái Bạch kinh ngạc nói.“Dạy cho ta hả?”Tần Ninh cười nói: "Trước kia ta từng là Hồn Vô Ngân mà nay là Tần ninh, năm ấy ta đã nói chỉ dạy thuật tĩnh tâm cho các ngươi, ngươi quên rồi hả?""Ta không quên!"Khương Thái Bạch nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi nói mình là tiên sinh Hồn Vô Ngân, dù sao cũng phải kiểm chứng nếu không ta sẽ không tin ngươi".Chuyện này rất quan trọng.Không thể sơ suất được! Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi tiếp tục kiểm tra đi".Sau khi qua sông, Khương Thái Bạch dẫn Tần Ninh đi về phía trước.Không quá mười dặm, trước đã xuất hiện vài ngọn núi nhỏ.Phía cuối đường là một sơn cốc.Hai bên sơn cốc là hai khối đá khổng lồ đang đứng sừng sững.Trên khối đá khổng lồ ấy có khắc hai hàng chữ."Chợt có cố nhân đi qua, ngoảnh đầu nhìn lại núi sông đã sang thu"."Nếu ý là Đồng Mộc Tuyết, đời này coi như đã nắm tay nhau đến đầu bạc".Tần Ninh lẩm bẩm nói.Khương Thái Bạch cũng nhìn hai hàng chữ kia, thở dài nói: "Nhưng mà, cố nhân không chết được vẫn phải sống tiếp quãng đời còn lại, núi sông bốn mùa vẫn thế, dù thương nhớ thấu tận xương tủy thì liệu có ai hay?""Cuối cùng vẫn vòng trong giang hồ, không gặp nhau nữa...", Tần Ninh nhìn thoáng qua Khương Thái Bạch, không nói gì."Ta chưa từng bỏ rơi nàng, chưa bao giờ quên các ngươi, chỉ là... cuộc đời của ta, cần phải tiếp tục...", vẻ mặt Khương Thái Bạch ảm đạm nhuốm màu tang thương.
Tuy nước sông Cô Thanh là nước nhưng trong đó lại có thêm cấm chế.
Qua sông, người qua sông rồi! Trong đó chắc có liên quan tới tiên sinh Hồn Vô Ngân.
Năm xưa, khi Hồn tiên sinh dạy ông ta và Khương Thái Vi tu luyện, bắt đầu là dạy hai người họ làm sao có được tâm như mặt nước.
Hồn tiên sinh đã dẫn hai người họ tới sông Cô Thanh, rồi bày trận pháp ở đó, dựa vào chuyển động của mặt nước để diễn tả thay đổi của lòng người.
Sông không lúc nào là không di chuyển.
Mà người cũng thế.
Chỉ có người làm được như nước sông mới có thể kiểm soát được tâm trí của mình.
Năm ấy, cả Khương Thái Vi và ông ta đều thử hết lần này tới lần khác mà vẫn thất bại.
Thấy thế, Hồn tiên sinh dạy cho bọn họ một loại thuật tĩnh tâm.
Trên thế gian không tồn tại loại thuật ấy! Mà sông Cô Thanh trước mặt cũng như vậy.
Khương Thái Bạch biết rằng, thế giới này ngoại trừ ông ta ra thì không ai có thể vững vàng đi lại trên mặt sông.
Một khi rơi sông, sẽ bị cấm chế trong sông giết chết.
Con sông này được ông ta mô phỏng theo Hồn tiên sinh.
"Tiên sinh cũng dạy thuật tĩnh tâm cho ngươi!"
Khương Thái Bạch kinh ngạc nói.
“Dạy cho ta hả?”
Tần Ninh cười nói: "Trước kia ta từng là Hồn Vô Ngân mà nay là Tần ninh, năm ấy ta đã nói chỉ dạy thuật tĩnh tâm cho các ngươi, ngươi quên rồi hả?"
"Ta không quên!"
Khương Thái Bạch nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi nói mình là tiên sinh Hồn Vô Ngân, dù sao cũng phải kiểm chứng nếu không ta sẽ không tin ngươi".
Chuyện này rất quan trọng.
Không thể sơ suất được! Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi tiếp tục kiểm tra đi".
Sau khi qua sông, Khương Thái Bạch dẫn Tần Ninh đi về phía trước.
Không quá mười dặm, trước đã xuất hiện vài ngọn núi nhỏ.
Phía cuối đường là một sơn cốc.
Hai bên sơn cốc là hai khối đá khổng lồ đang đứng sừng sững.
Trên khối đá khổng lồ ấy có khắc hai hàng chữ.
"Chợt có cố nhân đi qua, ngoảnh đầu nhìn lại núi sông đã sang thu".
"Nếu ý là Đồng Mộc Tuyết, đời này coi như đã nắm tay nhau đến đầu bạc".
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
Khương Thái Bạch cũng nhìn hai hàng chữ kia, thở dài nói: "Nhưng mà, cố nhân không chết được vẫn phải sống tiếp quãng đời còn lại, núi sông bốn mùa vẫn thế, dù thương nhớ thấu tận xương tủy thì liệu có ai hay?"
"Cuối cùng vẫn vòng trong giang hồ, không gặp nhau nữa...", Tần Ninh nhìn thoáng qua Khương Thái Bạch, không nói gì.
"Ta chưa từng bỏ rơi nàng, chưa bao giờ quên các ngươi, chỉ là... cuộc đời của ta, cần phải tiếp tục...", vẻ mặt Khương Thái Bạch ảm đạm nhuốm màu tang thương.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tuy nước sông Cô Thanh là nước nhưng trong đó lại có thêm cấm chế.Qua sông, người qua sông rồi! Trong đó chắc có liên quan tới tiên sinh Hồn Vô Ngân.Năm xưa, khi Hồn tiên sinh dạy ông ta và Khương Thái Vi tu luyện, bắt đầu là dạy hai người họ làm sao có được tâm như mặt nước.Hồn tiên sinh đã dẫn hai người họ tới sông Cô Thanh, rồi bày trận pháp ở đó, dựa vào chuyển động của mặt nước để diễn tả thay đổi của lòng người.Sông không lúc nào là không di chuyển.Mà người cũng thế.Chỉ có người làm được như nước sông mới có thể kiểm soát được tâm trí của mình.Năm ấy, cả Khương Thái Vi và ông ta đều thử hết lần này tới lần khác mà vẫn thất bại.Thấy thế, Hồn tiên sinh dạy cho bọn họ một loại thuật tĩnh tâm.Trên thế gian không tồn tại loại thuật ấy! Mà sông Cô Thanh trước mặt cũng như vậy.Khương Thái Bạch biết rằng, thế giới này ngoại trừ ông ta ra thì không ai có thể vững vàng đi lại trên mặt sông.Một khi rơi sông, sẽ bị cấm chế trong sông giết chết.Con sông này được ông ta mô phỏng theo Hồn tiên sinh."Tiên sinh cũng dạy thuật tĩnh tâm cho ngươi!"Khương Thái Bạch kinh ngạc nói.“Dạy cho ta hả?”Tần Ninh cười nói: "Trước kia ta từng là Hồn Vô Ngân mà nay là Tần ninh, năm ấy ta đã nói chỉ dạy thuật tĩnh tâm cho các ngươi, ngươi quên rồi hả?""Ta không quên!"Khương Thái Bạch nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi nói mình là tiên sinh Hồn Vô Ngân, dù sao cũng phải kiểm chứng nếu không ta sẽ không tin ngươi".Chuyện này rất quan trọng.Không thể sơ suất được! Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi tiếp tục kiểm tra đi".Sau khi qua sông, Khương Thái Bạch dẫn Tần Ninh đi về phía trước.Không quá mười dặm, trước đã xuất hiện vài ngọn núi nhỏ.Phía cuối đường là một sơn cốc.Hai bên sơn cốc là hai khối đá khổng lồ đang đứng sừng sững.Trên khối đá khổng lồ ấy có khắc hai hàng chữ."Chợt có cố nhân đi qua, ngoảnh đầu nhìn lại núi sông đã sang thu"."Nếu ý là Đồng Mộc Tuyết, đời này coi như đã nắm tay nhau đến đầu bạc".Tần Ninh lẩm bẩm nói.Khương Thái Bạch cũng nhìn hai hàng chữ kia, thở dài nói: "Nhưng mà, cố nhân không chết được vẫn phải sống tiếp quãng đời còn lại, núi sông bốn mùa vẫn thế, dù thương nhớ thấu tận xương tủy thì liệu có ai hay?""Cuối cùng vẫn vòng trong giang hồ, không gặp nhau nữa...", Tần Ninh nhìn thoáng qua Khương Thái Bạch, không nói gì."Ta chưa từng bỏ rơi nàng, chưa bao giờ quên các ngươi, chỉ là... cuộc đời của ta, cần phải tiếp tục...", vẻ mặt Khương Thái Bạch ảm đạm nhuốm màu tang thương.