“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9017: Giết là được”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hiển nhiên, Chu Nhạc chạy đến đây vì người phụ nữ này.Mà nữ đệ tử này vừa vặn tới đây, sao có thể trùng hợp như thế chứ?Mượn đao giết người! Tần Ninh cười nói: "Đứng lên, rời đi nhanh lên”.Nữ đệ tử kia sửng sốt.Tần Ninh lại nói: "Làm sao?Ngươi còn chuẩn bị gánh chịu tất cả tội lỗi?"Nữ đệ tử khóc đỏ cả mắt, đứng dậy rời đi.Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Phiền toái đến cửa!"Chu Nhạc bị giết.Chỉ qua thời gian một nén nhang.Bên ngoài sơn cốc.Một tiếng rống giận vang lên khắp nơi."Là ai giết con ta, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!"Toàn bộ sơn cốc run rẩy ầm ầm, nước hồ cũng rung động cuồn cuộn.Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bất đắc dĩ.Hắn đứng dậy đi từng bước một tới cửa sơn cốc, nhìn mười mấy vị võ giả Chu tộc khí thế hung hăng tới trước mặt.Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đang vô cùng giận dữ, đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh."Là ngươi giết con ta?"Tần Ninh cười nói: “Ừ”."Vậy ngươi hãy để mạng lại!"Người đàn ông hét lên một tiếng, trực tiếp vung tay ra chụp vào Tần Ninh.Bên trong sơn cốc, Khương Thái Vi vẫn lặng lẽ nấu trà.Tần Ninh nhìn người đàn ông trung niên đánh tới, lắc đầu cười khổ.Chẳng qua là khi sát khí của người đàn ông bùng nổ tới, bên cạnh Tần Ninh có một bóng người nhanh chóng xông ra.Khương Vân Tùng! Khương Vân Tùng mặc kim giáp, bóng người cực kì nhanh chóng, gần như trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt người đàn ông trung niên, trực tiếp vung một tay.Phụt! Máu tươi bắn ra.Một cánh tay của người đàn ông trung niên kia nổ tung."Chu Hung đại nhân!"Mười mấy vị cường giả Chu tộc rối rít thay đổi sắc mặt.Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Giữ lại người sống làm gì?Giết là được”.Cả người Khương Vân Tùng bộc phát ra tiên uy vô thượng, trực tiếp đưa một tay ra bóp nát Chu Hung.Một vị Thiên Tiên đã mất mạng.Đám võ giả Chu tộc hoàn toàn sợ choáng váng.Bọn họ vốn vội vàng đi theo Chu Hung tới báo thù cho con trai, nhưng vừa gặp nhau còn chưa nói được hai câu, thanh niên này đã điều khiển một khôi lỗi giết Chu Hung.
Hiển nhiên, Chu Nhạc chạy đến đây vì người phụ nữ này.
Mà nữ đệ tử này vừa vặn tới đây, sao có thể trùng hợp như thế chứ?
Mượn đao giết người! Tần Ninh cười nói: "Đứng lên, rời đi nhanh lên”.
Nữ đệ tử kia sửng sốt.
Tần Ninh lại nói: "Làm sao?
Ngươi còn chuẩn bị gánh chịu tất cả tội lỗi?"
Nữ đệ tử khóc đỏ cả mắt, đứng dậy rời đi.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Phiền toái đến cửa!"
Chu Nhạc bị giết.
Chỉ qua thời gian một nén nhang.
Bên ngoài sơn cốc.
Một tiếng rống giận vang lên khắp nơi.
"Là ai giết con ta, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!"
Toàn bộ sơn cốc run rẩy ầm ầm, nước hồ cũng rung động cuồn cuộn.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Hắn đứng dậy đi từng bước một tới cửa sơn cốc, nhìn mười mấy vị võ giả Chu tộc khí thế hung hăng tới trước mặt.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đang vô cùng giận dữ, đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.
"Là ngươi giết con ta?"
Tần Ninh cười nói: “Ừ”.
"Vậy ngươi hãy để mạng lại!"
Người đàn ông hét lên một tiếng, trực tiếp vung tay ra chụp vào Tần Ninh.
Bên trong sơn cốc, Khương Thái Vi vẫn lặng lẽ nấu trà.
Tần Ninh nhìn người đàn ông trung niên đánh tới, lắc đầu cười khổ.
Chẳng qua là khi sát khí của người đàn ông bùng nổ tới, bên cạnh Tần Ninh có một bóng người nhanh chóng xông ra.
Khương Vân Tùng! Khương Vân Tùng mặc kim giáp, bóng người cực kì nhanh chóng, gần như trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt người đàn ông trung niên, trực tiếp vung một tay.
Phụt! Máu tươi bắn ra.
Một cánh tay của người đàn ông trung niên kia nổ tung.
"Chu Hung đại nhân!"
Mười mấy vị cường giả Chu tộc rối rít thay đổi sắc mặt.
Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Giữ lại người sống làm gì?
Giết là được”.
Cả người Khương Vân Tùng bộc phát ra tiên uy vô thượng, trực tiếp đưa một tay ra bóp nát Chu Hung.
Một vị Thiên Tiên đã mất mạng.
Đám võ giả Chu tộc hoàn toàn sợ choáng váng.
Bọn họ vốn vội vàng đi theo Chu Hung tới báo thù cho con trai, nhưng vừa gặp nhau còn chưa nói được hai câu, thanh niên này đã điều khiển một khôi lỗi giết Chu Hung.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hiển nhiên, Chu Nhạc chạy đến đây vì người phụ nữ này.Mà nữ đệ tử này vừa vặn tới đây, sao có thể trùng hợp như thế chứ?Mượn đao giết người! Tần Ninh cười nói: "Đứng lên, rời đi nhanh lên”.Nữ đệ tử kia sửng sốt.Tần Ninh lại nói: "Làm sao?Ngươi còn chuẩn bị gánh chịu tất cả tội lỗi?"Nữ đệ tử khóc đỏ cả mắt, đứng dậy rời đi.Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Phiền toái đến cửa!"Chu Nhạc bị giết.Chỉ qua thời gian một nén nhang.Bên ngoài sơn cốc.Một tiếng rống giận vang lên khắp nơi."Là ai giết con ta, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!"Toàn bộ sơn cốc run rẩy ầm ầm, nước hồ cũng rung động cuồn cuộn.Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bất đắc dĩ.Hắn đứng dậy đi từng bước một tới cửa sơn cốc, nhìn mười mấy vị võ giả Chu tộc khí thế hung hăng tới trước mặt.Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đang vô cùng giận dữ, đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh."Là ngươi giết con ta?"Tần Ninh cười nói: “Ừ”."Vậy ngươi hãy để mạng lại!"Người đàn ông hét lên một tiếng, trực tiếp vung tay ra chụp vào Tần Ninh.Bên trong sơn cốc, Khương Thái Vi vẫn lặng lẽ nấu trà.Tần Ninh nhìn người đàn ông trung niên đánh tới, lắc đầu cười khổ.Chẳng qua là khi sát khí của người đàn ông bùng nổ tới, bên cạnh Tần Ninh có một bóng người nhanh chóng xông ra.Khương Vân Tùng! Khương Vân Tùng mặc kim giáp, bóng người cực kì nhanh chóng, gần như trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt người đàn ông trung niên, trực tiếp vung một tay.Phụt! Máu tươi bắn ra.Một cánh tay của người đàn ông trung niên kia nổ tung."Chu Hung đại nhân!"Mười mấy vị cường giả Chu tộc rối rít thay đổi sắc mặt.Tần Ninh lại chậm rãi nói: "Giữ lại người sống làm gì?Giết là được”.Cả người Khương Vân Tùng bộc phát ra tiên uy vô thượng, trực tiếp đưa một tay ra bóp nát Chu Hung.Một vị Thiên Tiên đã mất mạng.Đám võ giả Chu tộc hoàn toàn sợ choáng váng.Bọn họ vốn vội vàng đi theo Chu Hung tới báo thù cho con trai, nhưng vừa gặp nhau còn chưa nói được hai câu, thanh niên này đã điều khiển một khôi lỗi giết Chu Hung.