“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9089: "Thánh Nguyệt Cốc!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cứ thế, mặt trời dần ngả về tây, không khí oi bức cũng dần êm dịu.Cuối cùng, bóng người Cố Vân Kiếm xuất hiện ở phía cuối chân trời.Nhìn về phía trước, ở đó có các cung điện, tiên các, quỳnh lâu hùng vĩ, nguy nga nối tiếp nhau không ngừng.Có một mặt trời treo lơ lửng trên các tiên các, quỳnh lâu nọ, nó đang tỏa ra sức nóng rất lớn bao phủ tất cả tông môn phía dưới vào bên trong."Tiên vực Thái Dương, Xích Dương Tiên Môn!"Nhìn lướt qua, trước sơn môn có hai ngọn núi cao vạn trượng khắc tám chữ cổ xưa mà bập bùng ánh lửa.Tất cả mọi thứ đều gói gọn trong hai chữ: khí phái! "Kém xa Thần Môn của ta…", trong lúc lầm bầm, bóng người Cố Vân Kiếm hư ảo mờ mịt, xuyên qua đại trận phòng ngự của tiên môn thịnh thế này và đột nhập vào Xích Dương Tiên Môn mà không gây ra một tiếng động nào.Mà các đại tông sư tiên trận phụ trách trấn giữ đại trận của Xích Dương Tiên Môn đều không hề phát hiện.Cố Vân Kiếm đi trong Xích Dương Tiên Môn, y phục trên người đã hóa thành đồng phục đệ tử của Xích Dương Tiên Môn.Hắn ta tản bộ trong tiên môn, cuối cùng đi tới nơi sâu nhất trong tiên môn, một rừng tiên sơn, tiên cung nối đuôi nhau.Cố Vân Kiếm nhìn các tiên cung, tiên các mênh mông, tiên sơn uy vũ cùng với vô số tiên thú mạnh mẽ thỉnh thoảng ló đầu ra giữa các tiên sơn kia với sắc mặt nghiêm nghị.Cuối cùng, Cố Vân Kiếm đi sâu vào trong tiên sơn, xuyên qua hết tầng cấm chế này đến tầng cấm chế khác và xuất hiện trước sơn cốc của một tiên sơn."Thánh Nguyệt Cốc!"Cố Vân Kiếm nhìn bia đá bên cốc, cười ha ha nói: "Sư nương, ta tới rồi đây!"Cấm chế của sơn cốc bỗng nhiên mở ra.Cố Vân Kiếm nghênh ngang vào trong.Vòng đi vòng lại, hắn ta đi tới nơi sâu nhất trong sơn cốc. Nơi này mọc đầy hoa thơm, tiếng chim hót líu lo vang khắp nơi, dưới đất có đàn tiên thú trông như sóc con đang chạy nhảy khắp nơi.Trên bầu trời cũng có những chú chim oanh đang hót ríu rít.Cố Vân Kiếm đi tới một nhà gỗ rồi ngoan ngoãn đứng đó.Một tiếng két vang lên, cửa nhà gỗ mở ra.Một cô gái mặc bộ cung trang màu trắng, khí chất vừa trang nhã vừa thêm vài phần xuất trần.Làn váy rộng lớn trải dài, uốn lượn sau lưng hiện lên nét ưu nhã, đẹp đẽ và quý phái.Mái tóc đen óng ả như mực được búi đơn giản theo kiểu Phi Tiên kế, được vài viên ngọc trai bóng mượt, tròn trịa tùy ý tô điểm làm cho mái tóc như gấm vóc càng trông mềm mại, óng mượt hơn.
Cứ thế, mặt trời dần ngả về tây, không khí oi bức cũng dần êm dịu.
Cuối cùng, bóng người Cố Vân Kiếm xuất hiện ở phía cuối chân trời.
Nhìn về phía trước, ở đó có các cung điện, tiên các, quỳnh lâu hùng vĩ, nguy nga nối tiếp nhau không ngừng.
Có một mặt trời treo lơ lửng trên các tiên các, quỳnh lâu nọ, nó đang tỏa ra sức nóng rất lớn bao phủ tất cả tông môn phía dưới vào bên trong.
"Tiên vực Thái Dương, Xích Dương Tiên Môn!"
Nhìn lướt qua, trước sơn môn có hai ngọn núi cao vạn trượng khắc tám chữ cổ xưa mà bập bùng ánh lửa.
Tất cả mọi thứ đều gói gọn trong hai chữ: khí phái! "Kém xa Thần Môn của ta…", trong lúc lầm bầm, bóng người Cố Vân Kiếm hư ảo mờ mịt, xuyên qua đại trận phòng ngự của tiên môn thịnh thế này và đột nhập vào Xích Dương Tiên Môn mà không gây ra một tiếng động nào.
Mà các đại tông sư tiên trận phụ trách trấn giữ đại trận của Xích Dương Tiên Môn đều không hề phát hiện.
Cố Vân Kiếm đi trong Xích Dương Tiên Môn, y phục trên người đã hóa thành đồng phục đệ tử của Xích Dương Tiên Môn.
Hắn ta tản bộ trong tiên môn, cuối cùng đi tới nơi sâu nhất trong tiên môn, một rừng tiên sơn, tiên cung nối đuôi nhau.
Cố Vân Kiếm nhìn các tiên cung, tiên các mênh mông, tiên sơn uy vũ cùng với vô số tiên thú mạnh mẽ thỉnh thoảng ló đầu ra giữa các tiên sơn kia với sắc mặt nghiêm nghị.
Cuối cùng, Cố Vân Kiếm đi sâu vào trong tiên sơn, xuyên qua hết tầng cấm chế này đến tầng cấm chế khác và xuất hiện trước sơn cốc của một tiên sơn.
"Thánh Nguyệt Cốc!"
Cố Vân Kiếm nhìn bia đá bên cốc, cười ha ha nói: "Sư nương, ta tới rồi đây!"
Cấm chế của sơn cốc bỗng nhiên mở ra.
Cố Vân Kiếm nghênh ngang vào trong.
Vòng đi vòng lại, hắn ta đi tới nơi sâu nhất trong sơn cốc. Nơi này mọc đầy hoa thơm, tiếng chim hót líu lo vang khắp nơi, dưới đất có đàn tiên thú trông như sóc con đang chạy nhảy khắp nơi.
Trên bầu trời cũng có những chú chim oanh đang hót ríu rít.
Cố Vân Kiếm đi tới một nhà gỗ rồi ngoan ngoãn đứng đó.
Một tiếng két vang lên, cửa nhà gỗ mở ra.
Một cô gái mặc bộ cung trang màu trắng, khí chất vừa trang nhã vừa thêm vài phần xuất trần.
Làn váy rộng lớn trải dài, uốn lượn sau lưng hiện lên nét ưu nhã, đẹp đẽ và quý phái.
Mái tóc đen óng ả như mực được búi đơn giản theo kiểu Phi Tiên kế, được vài viên ngọc trai bóng mượt, tròn trịa tùy ý tô điểm làm cho mái tóc như gấm vóc càng trông mềm mại, óng mượt hơn.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cứ thế, mặt trời dần ngả về tây, không khí oi bức cũng dần êm dịu.Cuối cùng, bóng người Cố Vân Kiếm xuất hiện ở phía cuối chân trời.Nhìn về phía trước, ở đó có các cung điện, tiên các, quỳnh lâu hùng vĩ, nguy nga nối tiếp nhau không ngừng.Có một mặt trời treo lơ lửng trên các tiên các, quỳnh lâu nọ, nó đang tỏa ra sức nóng rất lớn bao phủ tất cả tông môn phía dưới vào bên trong."Tiên vực Thái Dương, Xích Dương Tiên Môn!"Nhìn lướt qua, trước sơn môn có hai ngọn núi cao vạn trượng khắc tám chữ cổ xưa mà bập bùng ánh lửa.Tất cả mọi thứ đều gói gọn trong hai chữ: khí phái! "Kém xa Thần Môn của ta…", trong lúc lầm bầm, bóng người Cố Vân Kiếm hư ảo mờ mịt, xuyên qua đại trận phòng ngự của tiên môn thịnh thế này và đột nhập vào Xích Dương Tiên Môn mà không gây ra một tiếng động nào.Mà các đại tông sư tiên trận phụ trách trấn giữ đại trận của Xích Dương Tiên Môn đều không hề phát hiện.Cố Vân Kiếm đi trong Xích Dương Tiên Môn, y phục trên người đã hóa thành đồng phục đệ tử của Xích Dương Tiên Môn.Hắn ta tản bộ trong tiên môn, cuối cùng đi tới nơi sâu nhất trong tiên môn, một rừng tiên sơn, tiên cung nối đuôi nhau.Cố Vân Kiếm nhìn các tiên cung, tiên các mênh mông, tiên sơn uy vũ cùng với vô số tiên thú mạnh mẽ thỉnh thoảng ló đầu ra giữa các tiên sơn kia với sắc mặt nghiêm nghị.Cuối cùng, Cố Vân Kiếm đi sâu vào trong tiên sơn, xuyên qua hết tầng cấm chế này đến tầng cấm chế khác và xuất hiện trước sơn cốc của một tiên sơn."Thánh Nguyệt Cốc!"Cố Vân Kiếm nhìn bia đá bên cốc, cười ha ha nói: "Sư nương, ta tới rồi đây!"Cấm chế của sơn cốc bỗng nhiên mở ra.Cố Vân Kiếm nghênh ngang vào trong.Vòng đi vòng lại, hắn ta đi tới nơi sâu nhất trong sơn cốc. Nơi này mọc đầy hoa thơm, tiếng chim hót líu lo vang khắp nơi, dưới đất có đàn tiên thú trông như sóc con đang chạy nhảy khắp nơi.Trên bầu trời cũng có những chú chim oanh đang hót ríu rít.Cố Vân Kiếm đi tới một nhà gỗ rồi ngoan ngoãn đứng đó.Một tiếng két vang lên, cửa nhà gỗ mở ra.Một cô gái mặc bộ cung trang màu trắng, khí chất vừa trang nhã vừa thêm vài phần xuất trần.Làn váy rộng lớn trải dài, uốn lượn sau lưng hiện lên nét ưu nhã, đẹp đẽ và quý phái.Mái tóc đen óng ả như mực được búi đơn giản theo kiểu Phi Tiên kế, được vài viên ngọc trai bóng mượt, tròn trịa tùy ý tô điểm làm cho mái tóc như gấm vóc càng trông mềm mại, óng mượt hơn.