“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9142: "Thiên Tiên nhị phẩm!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng vào lúc này.Quân Phụng Thiên vừa quay người, hóa thành một luồng sáng, lại muốn chạy trốn."Ngươi không chạy thoát được đâu!"Hoàng Vô Kỵ gầm thét, ngọc tỷ nện xuống, trời đất trong phạm vi mười mấy dặm đều bị ngọc tỷ trực tiếp phong ấn.Ầm... Cách ba mươi dặm, đầu Quân Phụng Thiên đập vào tường, bị bắn lại."Đậu má!"Quân Phụng Thiên tức giận mắng.Hai tên khốn kiếp này thật khó dây dưa.Quân Phụng Thiên không chạy nữa, xoay người nhìn về phía hai người."Hoàng Vô Kỵ”."Cổ Trích Tinh”."Các ngươi đừng tưởng rằng ta không phải đối thủ của các ngươi, chẳng qua là ta không muốn lạm sát, nhưng các ngươi lại ép ta”.Thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Quân Phụng Thiên, Hoàng Vô Kỵ và Cổ Trích Tinh đều cười giễu cợt.Người này, lúc nào cũng cố làm ra vẻ như vậy.Hai người sẽ không bị lừa! Quân Phụng Thiên thấy hai người thật sự muốn giết hắn ta liền mắng một tiếng."Đáng chết!"Quân Phụng Thiên chửi nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo."Cần giúp không?"Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai."Dĩ nhiên là cần...”, Quân Phụng Thiên còn chưa dứt lời, vừa quay người đã thấy một thanh niên mặc đồ trắng đứng bên cạnh mình, cau mày lại nói: "Ngươi... là ai?"Tần Ninh cười nói: "Người đến cứu ngươi”.Quân Phụng Thiên nhưng là hừ hừ nói: "Ta chưa từng cần ngươi tới cứu!""Vậy ta đi nhé?""Đừng đừng đừng”.Quân Phụng Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói: "Huynh đài tên là gì?""Tần Ninh!"Quân Phụng Thiên cười ha ha nói: "Tần huynh đệ, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ ghi nhớ cả đời!""Nhưng mà... Ngươi là cảnh giới gì?""Thiên Tiên nhị phẩm!"
Nhưng vào lúc này.
Quân Phụng Thiên vừa quay người, hóa thành một luồng sáng, lại muốn chạy trốn.
"Ngươi không chạy thoát được đâu!"
Hoàng Vô Kỵ gầm thét, ngọc tỷ nện xuống, trời đất trong phạm vi mười mấy dặm đều bị ngọc tỷ trực tiếp phong ấn.
Ầm... Cách ba mươi dặm, đầu Quân Phụng Thiên đập vào tường, bị bắn lại.
"Đậu má!"
Quân Phụng Thiên tức giận mắng.
Hai tên khốn kiếp này thật khó dây dưa.
Quân Phụng Thiên không chạy nữa, xoay người nhìn về phía hai người.
"Hoàng Vô Kỵ”.
"Cổ Trích Tinh”.
"Các ngươi đừng tưởng rằng ta không phải đối thủ của các ngươi, chẳng qua là ta không muốn lạm sát, nhưng các ngươi lại ép ta”.
Thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Quân Phụng Thiên, Hoàng Vô Kỵ và Cổ Trích Tinh đều cười giễu cợt.
Người này, lúc nào cũng cố làm ra vẻ như vậy.
Hai người sẽ không bị lừa! Quân Phụng Thiên thấy hai người thật sự muốn giết hắn ta liền mắng một tiếng.
"Đáng chết!"
Quân Phụng Thiên chửi nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo.
"Cần giúp không?"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
"Dĩ nhiên là cần...”, Quân Phụng Thiên còn chưa dứt lời, vừa quay người đã thấy một thanh niên mặc đồ trắng đứng bên cạnh mình, cau mày lại nói: "Ngươi... là ai?"
Tần Ninh cười nói: "Người đến cứu ngươi”.
Quân Phụng Thiên nhưng là hừ hừ nói: "Ta chưa từng cần ngươi tới cứu!"
"Vậy ta đi nhé?"
"Đừng đừng đừng”.
Quân Phụng Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói: "Huynh đài tên là gì?"
"Tần Ninh!"
Quân Phụng Thiên cười ha ha nói: "Tần huynh đệ, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ ghi nhớ cả đời!"
"Nhưng mà... Ngươi là cảnh giới gì?"
"Thiên Tiên nhị phẩm!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng vào lúc này.Quân Phụng Thiên vừa quay người, hóa thành một luồng sáng, lại muốn chạy trốn."Ngươi không chạy thoát được đâu!"Hoàng Vô Kỵ gầm thét, ngọc tỷ nện xuống, trời đất trong phạm vi mười mấy dặm đều bị ngọc tỷ trực tiếp phong ấn.Ầm... Cách ba mươi dặm, đầu Quân Phụng Thiên đập vào tường, bị bắn lại."Đậu má!"Quân Phụng Thiên tức giận mắng.Hai tên khốn kiếp này thật khó dây dưa.Quân Phụng Thiên không chạy nữa, xoay người nhìn về phía hai người."Hoàng Vô Kỵ”."Cổ Trích Tinh”."Các ngươi đừng tưởng rằng ta không phải đối thủ của các ngươi, chẳng qua là ta không muốn lạm sát, nhưng các ngươi lại ép ta”.Thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Quân Phụng Thiên, Hoàng Vô Kỵ và Cổ Trích Tinh đều cười giễu cợt.Người này, lúc nào cũng cố làm ra vẻ như vậy.Hai người sẽ không bị lừa! Quân Phụng Thiên thấy hai người thật sự muốn giết hắn ta liền mắng một tiếng."Đáng chết!"Quân Phụng Thiên chửi nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo."Cần giúp không?"Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai."Dĩ nhiên là cần...”, Quân Phụng Thiên còn chưa dứt lời, vừa quay người đã thấy một thanh niên mặc đồ trắng đứng bên cạnh mình, cau mày lại nói: "Ngươi... là ai?"Tần Ninh cười nói: "Người đến cứu ngươi”.Quân Phụng Thiên nhưng là hừ hừ nói: "Ta chưa từng cần ngươi tới cứu!""Vậy ta đi nhé?""Đừng đừng đừng”.Quân Phụng Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, cười ha ha nói: "Huynh đài tên là gì?""Tần Ninh!"Quân Phụng Thiên cười ha ha nói: "Tần huynh đệ, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ ghi nhớ cả đời!""Nhưng mà... Ngươi là cảnh giới gì?""Thiên Tiên nhị phẩm!"