“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9152: "Tinh hoa của địa mạch!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Chính là chỗ này!"Quân Phụng Thiên mở miệng nói.Tần Ninh nhìn về hướng hắn ta chỉ, bật thốt: "Nơi này đã ngưng tụ ra địa mạch rồi!"Địa mạch?Quân Phụng Thiên cũng nhìn về nơi đó nhưng lại chẳng thể nhìn ra manh mối gì.Tần Ninh ngay lập tức giải thích: "Hồi ta còn ở Thiên Hỏa Tông, ta đã thấy Thiên Hỏa Sơn có gì đó kỳ diệu rồi"."Bây giờ nhìn mới biết, hóa ra điều kỳ diệu không nằm ở lô đỉnh kia mà vì dãy núi này".Quân Phụng Thiên nhanh nhảu hỏi: "Vô Ngân ca, thế có phải có thứ gì hay ho không?""Chưa chắc!"Tần Ninh từ tốn trả lời: "Một địa mạch thế này được ngưng tụ, đương nhiên có rất nhiều cường giả sẽ đổ xô vào đây, muốn có được sức mạnh của địa mạch này, với điều kiện là phải ngưng tụ ra được và dùng làm tăng thêm sức mạnh cho bản thân".Quân Phụng Thiên nịnh nọt: "Vô Ngân ca mà nói chưa chắc thì chắc chắn là được"."...", Quân Phụng Thiên cười hí hửng: "Vì hễ chuyện gì huynh bảo chưa chắc cũng thành hiện thực cả!"Tần Ninh dẫn Quân Phụng Thiên vào dãy núi.Trên đường đi, hắn luôn ngưng tụ tiên văn như muốn tìm kiếm thứ gì.Quân Phụng Thiên chỉ đi theo đằng sau hắn cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh nhỡ có nguy hiểm xảy ra chứ không hỏi nhiều.Tần Ninh làm gì cũng có suy nghĩ của riêng hắn.Năm xưa, hắn ta đi theo Hồn Vô Ngân một thời gian rất lâu, tác phong làm việc của hắn bao giờ cũng như thế.Đừng hỏi làm gì! Dù ngươi hỏi, hắn chịu giải đáp thì ngươi cũng không hiểu đâu! Chim yến tước làm gì hiểu được suy nghĩ của thiên nga?Quân Phụng Thiên hắn ta không hiểu ý nghĩa của chuyện Tần Ninh đang làm là cái chắc rồi.Hai người đi một quãng đường lại dừng, cứ thế đã vài tiếng đồng hồ trôi qua.Tần Ninh thình lình dừng lại tại một nơi trong dãy núi."Có lẽ là nơi này rồi!""Sao cơ?"Quân Phụng Thiên bật thốt."Tinh hoa của địa mạch!"Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nếu như hình dung địa mạch này là một con rồng thì tinh hoa của địa mạch chính là đầu rồng!""Hơn nữa, toàn bộ những gì tinh túy nhất của một địa mạch đều tập trung tại đầu rồng cả".Quân Phụng Thiên mừng rỡ ra mặt."Đào nó lên thôi!""Vâng!"

"Chính là chỗ này!"

Quân Phụng Thiên mở miệng nói.

Tần Ninh nhìn về hướng hắn ta chỉ, bật thốt: "Nơi này đã ngưng tụ ra địa mạch rồi!"

Địa mạch?

Quân Phụng Thiên cũng nhìn về nơi đó nhưng lại chẳng thể nhìn ra manh mối gì.

Tần Ninh ngay lập tức giải thích: "Hồi ta còn ở Thiên Hỏa Tông, ta đã thấy Thiên Hỏa Sơn có gì đó kỳ diệu rồi".

"Bây giờ nhìn mới biết, hóa ra điều kỳ diệu không nằm ở lô đỉnh kia mà vì dãy núi này".

Quân Phụng Thiên nhanh nhảu hỏi: "Vô Ngân ca, thế có phải có thứ gì hay ho không?"

"Chưa chắc!"

Tần Ninh từ tốn trả lời: "Một địa mạch thế này được ngưng tụ, đương nhiên có rất nhiều cường giả sẽ đổ xô vào đây, muốn có được sức mạnh của địa mạch này, với điều kiện là phải ngưng tụ ra được và dùng làm tăng thêm sức mạnh cho bản thân".

Quân Phụng Thiên nịnh nọt: "Vô Ngân ca mà nói chưa chắc thì chắc chắn là được".

"...", Quân Phụng Thiên cười hí hửng: "Vì hễ chuyện gì huynh bảo chưa chắc cũng thành hiện thực cả!"

Tần Ninh dẫn Quân Phụng Thiên vào dãy núi.

Trên đường đi, hắn luôn ngưng tụ tiên văn như muốn tìm kiếm thứ gì.

Quân Phụng Thiên chỉ đi theo đằng sau hắn cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh nhỡ có nguy hiểm xảy ra chứ không hỏi nhiều.

Tần Ninh làm gì cũng có suy nghĩ của riêng hắn.

Năm xưa, hắn ta đi theo Hồn Vô Ngân một thời gian rất lâu, tác phong làm việc của hắn bao giờ cũng như thế.

Đừng hỏi làm gì! Dù ngươi hỏi, hắn chịu giải đáp thì ngươi cũng không hiểu đâu! Chim yến tước làm gì hiểu được suy nghĩ của thiên nga?

Quân Phụng Thiên hắn ta không hiểu ý nghĩa của chuyện Tần Ninh đang làm là cái chắc rồi.

Hai người đi một quãng đường lại dừng, cứ thế đã vài tiếng đồng hồ trôi qua.

Tần Ninh thình lình dừng lại tại một nơi trong dãy núi.

"Có lẽ là nơi này rồi!"

"Sao cơ?"

Quân Phụng Thiên bật thốt.

"Tinh hoa của địa mạch!"

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nếu như hình dung địa mạch này là một con rồng thì tinh hoa của địa mạch chính là đầu rồng!"

"Hơn nữa, toàn bộ những gì tinh túy nhất của một địa mạch đều tập trung tại đầu rồng cả".

Quân Phụng Thiên mừng rỡ ra mặt.

"Đào nó lên thôi!"

"Vâng!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Chính là chỗ này!"Quân Phụng Thiên mở miệng nói.Tần Ninh nhìn về hướng hắn ta chỉ, bật thốt: "Nơi này đã ngưng tụ ra địa mạch rồi!"Địa mạch?Quân Phụng Thiên cũng nhìn về nơi đó nhưng lại chẳng thể nhìn ra manh mối gì.Tần Ninh ngay lập tức giải thích: "Hồi ta còn ở Thiên Hỏa Tông, ta đã thấy Thiên Hỏa Sơn có gì đó kỳ diệu rồi"."Bây giờ nhìn mới biết, hóa ra điều kỳ diệu không nằm ở lô đỉnh kia mà vì dãy núi này".Quân Phụng Thiên nhanh nhảu hỏi: "Vô Ngân ca, thế có phải có thứ gì hay ho không?""Chưa chắc!"Tần Ninh từ tốn trả lời: "Một địa mạch thế này được ngưng tụ, đương nhiên có rất nhiều cường giả sẽ đổ xô vào đây, muốn có được sức mạnh của địa mạch này, với điều kiện là phải ngưng tụ ra được và dùng làm tăng thêm sức mạnh cho bản thân".Quân Phụng Thiên nịnh nọt: "Vô Ngân ca mà nói chưa chắc thì chắc chắn là được"."...", Quân Phụng Thiên cười hí hửng: "Vì hễ chuyện gì huynh bảo chưa chắc cũng thành hiện thực cả!"Tần Ninh dẫn Quân Phụng Thiên vào dãy núi.Trên đường đi, hắn luôn ngưng tụ tiên văn như muốn tìm kiếm thứ gì.Quân Phụng Thiên chỉ đi theo đằng sau hắn cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh nhỡ có nguy hiểm xảy ra chứ không hỏi nhiều.Tần Ninh làm gì cũng có suy nghĩ của riêng hắn.Năm xưa, hắn ta đi theo Hồn Vô Ngân một thời gian rất lâu, tác phong làm việc của hắn bao giờ cũng như thế.Đừng hỏi làm gì! Dù ngươi hỏi, hắn chịu giải đáp thì ngươi cũng không hiểu đâu! Chim yến tước làm gì hiểu được suy nghĩ của thiên nga?Quân Phụng Thiên hắn ta không hiểu ý nghĩa của chuyện Tần Ninh đang làm là cái chắc rồi.Hai người đi một quãng đường lại dừng, cứ thế đã vài tiếng đồng hồ trôi qua.Tần Ninh thình lình dừng lại tại một nơi trong dãy núi."Có lẽ là nơi này rồi!""Sao cơ?"Quân Phụng Thiên bật thốt."Tinh hoa của địa mạch!"Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nếu như hình dung địa mạch này là một con rồng thì tinh hoa của địa mạch chính là đầu rồng!""Hơn nữa, toàn bộ những gì tinh túy nhất của một địa mạch đều tập trung tại đầu rồng cả".Quân Phụng Thiên mừng rỡ ra mặt."Đào nó lên thôi!""Vâng!"

Chương 9152: "Tinh hoa của địa mạch!"