“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9153: "Đi xem với ta!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Quân Phụng Thiên lấy tiên khí ra chăm chỉ đào xới ngay lập tức.Hắn ta đào xuống hẳn độ sâu trăm trượng. Bỗng nhiên, một tiếng "keng" vang lên.Quân Phụng Thiên nhướng mày.Đào trúng đầu rồng rồi sao?Sao mà được! Lúc này, Tần Ninh đi tới nhìn xuống lòng đất.Khí thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, bụi đất tung bay, chẳng mấy chốc một mảnh sàn bằng đá cứng rắn đã lộ ra.Những ký tự phức tạp, khó hiểu được khắc trên tấm bia đá, trông cực kỳ đặc biệt."Phong ấn...", Tần Ninh nhướng mày."Có người đã phát hiện ra tinh hoa của địa mạch trước rồi để lại phong ấn ở đây".Sau khi nói câu ấy, Tần Ninh kết ấn bằng hai tay. Từng đạo tiên văn lần lượt bay ra, khắc thành từng phù văn một.Hình dạng của phù văn trông vô cùng quái lạ, rất đa dạng.Đột nhiên, ngay sau đó.Tần Ninh đập tay xuống.Ầm... Phù văn rơi xuống đất.Tiếng nổ ầm ĩ vang lên khắp nơi.Tiếng nổ trầm thấp ấy bùng lên một cách bất thình lình khiến người ta đinh tai nhức óc.Đúng lúc đó, mặt sàn bằng đá xen kẽ những hoa văn kia nứt ra một cái lỗ sâu hoắm."Cẩn thận!"Tần Ninh kéo Quân Phụng Thiên lại, hai bóng người rơi xuống cái lỗ vừa nứt ra.Cả hai cứ rơi xuống như thế, chẳng biết đã xuống độ sâu bao nhiêu.Cuối cùng, hai bóng người rơi xuống đất thật mạnh làm vọng lại âm thanh ầm ĩ.Rầm... Tiếng động lớn truyền đi khắp nơi.Bốn bề tối đến nỗi xòe tay không thấy ngón.Lúc này, Quân Phụng Thiên vung những viên Dạ Minh Tiên Thạch ra, nơi đây thoáng chốc được chiếu sáng bốn phía.Mười mấy dặm quanh đây sáng trưng.Dù vậy, bóng tối sâu thẳm vẫn bao trùm ngoài phạm vi mười mấy dặm ấy."Đi xem với ta!"Tần Ninh đi ở đằng trước để dẫn đường, lấy Long Nha tiên kiếm ra, Kim Long Thiên Ngọc cũng bao phủ lấy cơ thể hắn bằng quầng sáng màu bảo ngọc dịu nhẹ.Đồng thời, hắn còn lôi ba con rối Khương Vân Tùng, Viêm Chính, Vũ Chấn ra dùng.
Quân Phụng Thiên lấy tiên khí ra chăm chỉ đào xới ngay lập tức.
Hắn ta đào xuống hẳn độ sâu trăm trượng. Bỗng nhiên, một tiếng "keng" vang lên.
Quân Phụng Thiên nhướng mày.
Đào trúng đầu rồng rồi sao?
Sao mà được! Lúc này, Tần Ninh đi tới nhìn xuống lòng đất.
Khí thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, bụi đất tung bay, chẳng mấy chốc một mảnh sàn bằng đá cứng rắn đã lộ ra.
Những ký tự phức tạp, khó hiểu được khắc trên tấm bia đá, trông cực kỳ đặc biệt.
"Phong ấn...", Tần Ninh nhướng mày.
"Có người đã phát hiện ra tinh hoa của địa mạch trước rồi để lại phong ấn ở đây".
Sau khi nói câu ấy, Tần Ninh kết ấn bằng hai tay. Từng đạo tiên văn lần lượt bay ra, khắc thành từng phù văn một.
Hình dạng của phù văn trông vô cùng quái lạ, rất đa dạng.
Đột nhiên, ngay sau đó.
Tần Ninh đập tay xuống.
Ầm... Phù văn rơi xuống đất.
Tiếng nổ ầm ĩ vang lên khắp nơi.
Tiếng nổ trầm thấp ấy bùng lên một cách bất thình lình khiến người ta đinh tai nhức óc.
Đúng lúc đó, mặt sàn bằng đá xen kẽ những hoa văn kia nứt ra một cái lỗ sâu hoắm.
"Cẩn thận!"
Tần Ninh kéo Quân Phụng Thiên lại, hai bóng người rơi xuống cái lỗ vừa nứt ra.
Cả hai cứ rơi xuống như thế, chẳng biết đã xuống độ sâu bao nhiêu.
Cuối cùng, hai bóng người rơi xuống đất thật mạnh làm vọng lại âm thanh ầm ĩ.
Rầm... Tiếng động lớn truyền đi khắp nơi.
Bốn bề tối đến nỗi xòe tay không thấy ngón.
Lúc này, Quân Phụng Thiên vung những viên Dạ Minh Tiên Thạch ra, nơi đây thoáng chốc được chiếu sáng bốn phía.
Mười mấy dặm quanh đây sáng trưng.
Dù vậy, bóng tối sâu thẳm vẫn bao trùm ngoài phạm vi mười mấy dặm ấy.
"Đi xem với ta!"
Tần Ninh đi ở đằng trước để dẫn đường, lấy Long Nha tiên kiếm ra, Kim Long Thiên Ngọc cũng bao phủ lấy cơ thể hắn bằng quầng sáng màu bảo ngọc dịu nhẹ.
Đồng thời, hắn còn lôi ba con rối Khương Vân Tùng, Viêm Chính, Vũ Chấn ra dùng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Quân Phụng Thiên lấy tiên khí ra chăm chỉ đào xới ngay lập tức.Hắn ta đào xuống hẳn độ sâu trăm trượng. Bỗng nhiên, một tiếng "keng" vang lên.Quân Phụng Thiên nhướng mày.Đào trúng đầu rồng rồi sao?Sao mà được! Lúc này, Tần Ninh đi tới nhìn xuống lòng đất.Khí thế bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, bụi đất tung bay, chẳng mấy chốc một mảnh sàn bằng đá cứng rắn đã lộ ra.Những ký tự phức tạp, khó hiểu được khắc trên tấm bia đá, trông cực kỳ đặc biệt."Phong ấn...", Tần Ninh nhướng mày."Có người đã phát hiện ra tinh hoa của địa mạch trước rồi để lại phong ấn ở đây".Sau khi nói câu ấy, Tần Ninh kết ấn bằng hai tay. Từng đạo tiên văn lần lượt bay ra, khắc thành từng phù văn một.Hình dạng của phù văn trông vô cùng quái lạ, rất đa dạng.Đột nhiên, ngay sau đó.Tần Ninh đập tay xuống.Ầm... Phù văn rơi xuống đất.Tiếng nổ ầm ĩ vang lên khắp nơi.Tiếng nổ trầm thấp ấy bùng lên một cách bất thình lình khiến người ta đinh tai nhức óc.Đúng lúc đó, mặt sàn bằng đá xen kẽ những hoa văn kia nứt ra một cái lỗ sâu hoắm."Cẩn thận!"Tần Ninh kéo Quân Phụng Thiên lại, hai bóng người rơi xuống cái lỗ vừa nứt ra.Cả hai cứ rơi xuống như thế, chẳng biết đã xuống độ sâu bao nhiêu.Cuối cùng, hai bóng người rơi xuống đất thật mạnh làm vọng lại âm thanh ầm ĩ.Rầm... Tiếng động lớn truyền đi khắp nơi.Bốn bề tối đến nỗi xòe tay không thấy ngón.Lúc này, Quân Phụng Thiên vung những viên Dạ Minh Tiên Thạch ra, nơi đây thoáng chốc được chiếu sáng bốn phía.Mười mấy dặm quanh đây sáng trưng.Dù vậy, bóng tối sâu thẳm vẫn bao trùm ngoài phạm vi mười mấy dặm ấy."Đi xem với ta!"Tần Ninh đi ở đằng trước để dẫn đường, lấy Long Nha tiên kiếm ra, Kim Long Thiên Ngọc cũng bao phủ lấy cơ thể hắn bằng quầng sáng màu bảo ngọc dịu nhẹ.Đồng thời, hắn còn lôi ba con rối Khương Vân Tùng, Viêm Chính, Vũ Chấn ra dùng.