“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 9157: "Đậu xanh rau má!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thoạt tiên, sau khi ra đời được trăm năm, Bát Hoang Ly Thiên Viêm chỉ ngang ngửa võ giả cảnh giới Linh Tiên.Thế nhưng Bát Hoang Ly Thiên Viêm trước mắt hai người lại hoàn toàn khác biệt.Thoáng cái đã ba, bốn vạn năm trôi qua, thời gian đã làm thay đổi tất cả mọi thứ."Vô Ngân ca, liệu nó có nhận ra huynh không?"Quân Phụng Thiên kích động hỏi.Đây là Tiên Hỏa mà Vô Ngân ca từng giúp đỡ năm đó mà!Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng giao long do Bát Hoang Ly Thiên Viêm diễn hóa ra, bồi hồi đáp lời: "Cũng có thể".Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt tay lại, cả một biển tiên văn vô tận trào dâng xung quanh hắn và phác họa thành từng bức tranh ngang dọc rõ ràng, rải rác giữa không trung.Đôi mắt giao long lóe lên tia sáng mờ nhạt, nó không khỏi nhìn về phía hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên.Hai người và một ngọn lửa cứ duy trì thế giằng co như thế.Tần Ninh liên tục vẽ ra những phù văn kỳ lạ hết cái này đến cái khác rồi lan tỏa nó ra khắp nơi.Dần dần, ánh mắt giao long trở nên sáng ngời.Tần Ninh mỉm cười, cất lời: "Chắc hẳn ngươi biết ta là ai nhỉ!""Năm xưa lúc ngươi bị bắt, ngươi vẫn còn nhỏ, chẳng có chút sức mạnh nào, ta đã ra tay cứu ngươi, còn cho ngươi biết cách khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn"."Nếu những năm qua ngươi làm theo cách mà ta hướng dẫn thì hôm nay trưởng thành đến bước này, ngươi đã có trí khôn nhất định rồi"."Mặc dù ta khác với hồi xưa nhưng ta vẫn là ta, Hồn Vô Ngân và Tần Ninh là một"."Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?"Tần Ninh mỉm cười, nét mặt đầy ôn hòa.Vào lúc này, giao long từ từ tới gần hắn.Nó nhìn Tần Ninh một cách chăm chú với đôi mắt tràn ngập sự tha thiết của con người."Nó nhớ huynh kìa, Vô Ngân ca!"Quân Phụng Thiên mừng rỡ reo lên.Tần Ninh cũng gật đầu.Nhưng đúng lúc này.Bỗng nhiên.Bát Hoang Ly Thiên Viêm thình lình há cái miệng khổng lồ ra rồi nuốt Tần Ninh xuống bụng.Bóng dáng giao long nhào xuống dung nham bên dưới, biến mất tăm.Quân Phụng Thiên đứng sững như trời trồng."Đậu xanh rau má!"Hắn ta chợt chửi ầm lên: "Quân khốn nạn, trả ca ta lại đây cho ta!"Quân Phụng Thiên vẫn cầm Vẫn Nhật Tiên Kỳ trong tay, hắn ta vung tay liên tục khiến cho lá cờ đón gió, bay vút lên cao, làm lay động biển dung nham.
Thoạt tiên, sau khi ra đời được trăm năm, Bát Hoang Ly Thiên Viêm chỉ ngang ngửa võ giả cảnh giới Linh Tiên.
Thế nhưng Bát Hoang Ly Thiên Viêm trước mắt hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Thoáng cái đã ba, bốn vạn năm trôi qua, thời gian đã làm thay đổi tất cả mọi thứ.
"Vô Ngân ca, liệu nó có nhận ra huynh không?"
Quân Phụng Thiên kích động hỏi.
Đây là Tiên Hỏa mà Vô Ngân ca từng giúp đỡ năm đó mà!
Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng giao long do Bát Hoang Ly Thiên Viêm diễn hóa ra, bồi hồi đáp lời: "Cũng có thể".
Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt tay lại, cả một biển tiên văn vô tận trào dâng xung quanh hắn và phác họa thành từng bức tranh ngang dọc rõ ràng, rải rác giữa không trung.
Đôi mắt giao long lóe lên tia sáng mờ nhạt, nó không khỏi nhìn về phía hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên.
Hai người và một ngọn lửa cứ duy trì thế giằng co như thế.
Tần Ninh liên tục vẽ ra những phù văn kỳ lạ hết cái này đến cái khác rồi lan tỏa nó ra khắp nơi.
Dần dần, ánh mắt giao long trở nên sáng ngời.
Tần Ninh mỉm cười, cất lời: "Chắc hẳn ngươi biết ta là ai nhỉ!"
"Năm xưa lúc ngươi bị bắt, ngươi vẫn còn nhỏ, chẳng có chút sức mạnh nào, ta đã ra tay cứu ngươi, còn cho ngươi biết cách khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn".
"Nếu những năm qua ngươi làm theo cách mà ta hướng dẫn thì hôm nay trưởng thành đến bước này, ngươi đã có trí khôn nhất định rồi".
"Mặc dù ta khác với hồi xưa nhưng ta vẫn là ta, Hồn Vô Ngân và Tần Ninh là một".
"Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?"
Tần Ninh mỉm cười, nét mặt đầy ôn hòa.
Vào lúc này, giao long từ từ tới gần hắn.
Nó nhìn Tần Ninh một cách chăm chú với đôi mắt tràn ngập sự tha thiết của con người.
"Nó nhớ huynh kìa, Vô Ngân ca!"
Quân Phụng Thiên mừng rỡ reo lên.
Tần Ninh cũng gật đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Bỗng nhiên.
Bát Hoang Ly Thiên Viêm thình lình há cái miệng khổng lồ ra rồi nuốt Tần Ninh xuống bụng.
Bóng dáng giao long nhào xuống dung nham bên dưới, biến mất tăm.
Quân Phụng Thiên đứng sững như trời trồng.
"Đậu xanh rau má!"
Hắn ta chợt chửi ầm lên: "Quân khốn nạn, trả ca ta lại đây cho ta!"
Quân Phụng Thiên vẫn cầm Vẫn Nhật Tiên Kỳ trong tay, hắn ta vung tay liên tục khiến cho lá cờ đón gió, bay vút lên cao, làm lay động biển dung nham.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thoạt tiên, sau khi ra đời được trăm năm, Bát Hoang Ly Thiên Viêm chỉ ngang ngửa võ giả cảnh giới Linh Tiên.Thế nhưng Bát Hoang Ly Thiên Viêm trước mắt hai người lại hoàn toàn khác biệt.Thoáng cái đã ba, bốn vạn năm trôi qua, thời gian đã làm thay đổi tất cả mọi thứ."Vô Ngân ca, liệu nó có nhận ra huynh không?"Quân Phụng Thiên kích động hỏi.Đây là Tiên Hỏa mà Vô Ngân ca từng giúp đỡ năm đó mà!Tần Ninh nhìn về phía bóng dáng giao long do Bát Hoang Ly Thiên Viêm diễn hóa ra, bồi hồi đáp lời: "Cũng có thể".Giờ phút này, Tần Ninh nắm chặt tay lại, cả một biển tiên văn vô tận trào dâng xung quanh hắn và phác họa thành từng bức tranh ngang dọc rõ ràng, rải rác giữa không trung.Đôi mắt giao long lóe lên tia sáng mờ nhạt, nó không khỏi nhìn về phía hai người Tần Ninh và Quân Phụng Thiên.Hai người và một ngọn lửa cứ duy trì thế giằng co như thế.Tần Ninh liên tục vẽ ra những phù văn kỳ lạ hết cái này đến cái khác rồi lan tỏa nó ra khắp nơi.Dần dần, ánh mắt giao long trở nên sáng ngời.Tần Ninh mỉm cười, cất lời: "Chắc hẳn ngươi biết ta là ai nhỉ!""Năm xưa lúc ngươi bị bắt, ngươi vẫn còn nhỏ, chẳng có chút sức mạnh nào, ta đã ra tay cứu ngươi, còn cho ngươi biết cách khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn"."Nếu những năm qua ngươi làm theo cách mà ta hướng dẫn thì hôm nay trưởng thành đến bước này, ngươi đã có trí khôn nhất định rồi"."Mặc dù ta khác với hồi xưa nhưng ta vẫn là ta, Hồn Vô Ngân và Tần Ninh là một"."Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?"Tần Ninh mỉm cười, nét mặt đầy ôn hòa.Vào lúc này, giao long từ từ tới gần hắn.Nó nhìn Tần Ninh một cách chăm chú với đôi mắt tràn ngập sự tha thiết của con người."Nó nhớ huynh kìa, Vô Ngân ca!"Quân Phụng Thiên mừng rỡ reo lên.Tần Ninh cũng gật đầu.Nhưng đúng lúc này.Bỗng nhiên.Bát Hoang Ly Thiên Viêm thình lình há cái miệng khổng lồ ra rồi nuốt Tần Ninh xuống bụng.Bóng dáng giao long nhào xuống dung nham bên dưới, biến mất tăm.Quân Phụng Thiên đứng sững như trời trồng."Đậu xanh rau má!"Hắn ta chợt chửi ầm lên: "Quân khốn nạn, trả ca ta lại đây cho ta!"Quân Phụng Thiên vẫn cầm Vẫn Nhật Tiên Kỳ trong tay, hắn ta vung tay liên tục khiến cho lá cờ đón gió, bay vút lên cao, làm lay động biển dung nham.