“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9721: “Bái kiến sư tổ!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà đúng lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến từ bên ngoài sơn cốc.“Sư phụ, đại sư huynh đến rồi!”Lý Nhàn Ngư khom người thi lễ nói.Nghe nói như thế, trong mắt Tần Ninh hiện ra ý cười.Bạch Vân Vũ lập tức thu cần câu đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo, hầm hừ nói: “Ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc đại đệ tử của con là ai mà có thể khiến con khen ngợi yêu quý như vậy!”“Một khi đã vậy, mời sư phụ...”, Bạch Vân Vũ khoanh tay đi ra bên ngoài sơn cốc.Mà giờ phút này, trong Thái Ất tiên tông.Trên một võ trường.Rất nhiều Tiên Nhân của Thanh Vân cung đang đứng nghiêm.Một người đàn ông mặc đồ xanh đứng ở phía trước, vẻ mặt lo lắng không yên.Chỉ thấy người nọ có khuôn mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú khôi ngô.Nhìn qua trông có vẻ chính trực tự tin, mái tóc đen dày, đôi mắt dưới đôi mày kiếm lấp lánh ánh sáng.Thân hình cao to.Tướng mạo đàng hoàng.“Đại sư huynh!”Không lâu sau, một giọng nói vang lên bên cạnh đội ngũ.Người đàn ông áo xanh bước ra.“Lý sư đệ!”Người đàn ông áo xanh nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, mỉm cười, tiện đà ánh mắt nhìn về phía hai người sau lưng Lý Nhàn Ngư.Một lão giả.Một người trẻ tuổi.Ánh mắt của thanh niên dừng ở trên người người trẻ tuổi áo trắng, đôi môi đóng mở, trong mắt như có tình cảm không diễn tả được, cuối cùng… “Đệ tử Dương Thanh Vân bái kiến sư phụ!”Thanh niên cong gối quỳ xuống đất, cung kính thi lễ, vẻ mặt thành kính.Tần Ninh tiến lên đỡ đại đệ tử của mình, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.“Nhìn qua tầm hai mươi tuổi, trưởng thành hơn lúc trước một chút”.Tần Ninh cầm lấy tay Dương Thanh Vân, điều tra một hồi lâu mới vừa lòng gật đầu.“Bạch lão gia tử này là sư phụ của sư phụ”.“Bái kiến sư tổ!”Dương Thanh Vân chắp tay.Bạch Vân Vũ cẩn thận đánh giá Dương Thanh Vân, gật đầu nói: “Không tệ, phong thần tuấn dật, đứng đắn chính trực, khó trách sư phụ ngươi lại khen ngươi như vậy”.

Mà đúng lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến từ bên ngoài sơn cốc.

“Sư phụ, đại sư huynh đến rồi!”

Lý Nhàn Ngư khom người thi lễ nói.

Nghe nói như thế, trong mắt Tần Ninh hiện ra ý cười.

Bạch Vân Vũ lập tức thu cần câu đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo, hầm hừ nói: “Ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc đại đệ tử của con là ai mà có thể khiến con khen ngợi yêu quý như vậy!”

“Một khi đã vậy, mời sư phụ...”, Bạch Vân Vũ khoanh tay đi ra bên ngoài sơn cốc.

Mà giờ phút này, trong Thái Ất tiên tông.

Trên một võ trường.

Rất nhiều Tiên Nhân của Thanh Vân cung đang đứng nghiêm.

Một người đàn ông mặc đồ xanh đứng ở phía trước, vẻ mặt lo lắng không yên.

Chỉ thấy người nọ có khuôn mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú khôi ngô.

Nhìn qua trông có vẻ chính trực tự tin, mái tóc đen dày, đôi mắt dưới đôi mày kiếm lấp lánh ánh sáng.

Thân hình cao to.

Tướng mạo đàng hoàng.

“Đại sư huynh!”

Không lâu sau, một giọng nói vang lên bên cạnh đội ngũ.

Người đàn ông áo xanh bước ra.

“Lý sư đệ!”

Người đàn ông áo xanh nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, mỉm cười, tiện đà ánh mắt nhìn về phía hai người sau lưng Lý Nhàn Ngư.

Một lão giả.

Một người trẻ tuổi.

Ánh mắt của thanh niên dừng ở trên người người trẻ tuổi áo trắng, đôi môi đóng mở, trong mắt như có tình cảm không diễn tả được, cuối cùng… “Đệ tử Dương Thanh Vân bái kiến sư phụ!”

Thanh niên cong gối quỳ xuống đất, cung kính thi lễ, vẻ mặt thành kính.

Tần Ninh tiến lên đỡ đại đệ tử của mình, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.

“Nhìn qua tầm hai mươi tuổi, trưởng thành hơn lúc trước một chút”.

Tần Ninh cầm lấy tay Dương Thanh Vân, điều tra một hồi lâu mới vừa lòng gật đầu.

“Bạch lão gia tử này là sư phụ của sư phụ”.

“Bái kiến sư tổ!”

Dương Thanh Vân chắp tay.

Bạch Vân Vũ cẩn thận đánh giá Dương Thanh Vân, gật đầu nói: “Không tệ, phong thần tuấn dật, đứng đắn chính trực, khó trách sư phụ ngươi lại khen ngươi như vậy”.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mà đúng lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến từ bên ngoài sơn cốc.“Sư phụ, đại sư huynh đến rồi!”Lý Nhàn Ngư khom người thi lễ nói.Nghe nói như thế, trong mắt Tần Ninh hiện ra ý cười.Bạch Vân Vũ lập tức thu cần câu đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo, hầm hừ nói: “Ta rất muốn nhìn xem rốt cuộc đại đệ tử của con là ai mà có thể khiến con khen ngợi yêu quý như vậy!”“Một khi đã vậy, mời sư phụ...”, Bạch Vân Vũ khoanh tay đi ra bên ngoài sơn cốc.Mà giờ phút này, trong Thái Ất tiên tông.Trên một võ trường.Rất nhiều Tiên Nhân của Thanh Vân cung đang đứng nghiêm.Một người đàn ông mặc đồ xanh đứng ở phía trước, vẻ mặt lo lắng không yên.Chỉ thấy người nọ có khuôn mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú khôi ngô.Nhìn qua trông có vẻ chính trực tự tin, mái tóc đen dày, đôi mắt dưới đôi mày kiếm lấp lánh ánh sáng.Thân hình cao to.Tướng mạo đàng hoàng.“Đại sư huynh!”Không lâu sau, một giọng nói vang lên bên cạnh đội ngũ.Người đàn ông áo xanh bước ra.“Lý sư đệ!”Người đàn ông áo xanh nhìn thấy Lý Nhàn Ngư, mỉm cười, tiện đà ánh mắt nhìn về phía hai người sau lưng Lý Nhàn Ngư.Một lão giả.Một người trẻ tuổi.Ánh mắt của thanh niên dừng ở trên người người trẻ tuổi áo trắng, đôi môi đóng mở, trong mắt như có tình cảm không diễn tả được, cuối cùng… “Đệ tử Dương Thanh Vân bái kiến sư phụ!”Thanh niên cong gối quỳ xuống đất, cung kính thi lễ, vẻ mặt thành kính.Tần Ninh tiến lên đỡ đại đệ tử của mình, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.“Nhìn qua tầm hai mươi tuổi, trưởng thành hơn lúc trước một chút”.Tần Ninh cầm lấy tay Dương Thanh Vân, điều tra một hồi lâu mới vừa lòng gật đầu.“Bạch lão gia tử này là sư phụ của sư phụ”.“Bái kiến sư tổ!”Dương Thanh Vân chắp tay.Bạch Vân Vũ cẩn thận đánh giá Dương Thanh Vân, gật đầu nói: “Không tệ, phong thần tuấn dật, đứng đắn chính trực, khó trách sư phụ ngươi lại khen ngươi như vậy”.

Chương 9721: “Bái kiến sư tổ!”