“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9722: Ta đúng là vất vả.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta không nhìn thấy vẻ bộp chộp nôn nóng nào của người trẻ tuổi, rất tốt”.Dương Thanh Vân mỉm cười.Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Hiếm khi được Bạch lão nhân khen ngợi”.“Đi theo ta đi!”Mấy người rời khỏi võ trường, đi vào trong Thái Ất tiên tông.Đương nhiên Tần Ninh sẽ không dẫn Dương Thanh Vân đến sơn cốc mà mình đang ở rồi.Nhiều ngày qua hắn và Vân Sương Nhi ở bên trong sơn cốc trao đổi đạo lý cuộc sống, bên trong vô cùng bừa bộn, có lẽ Vân Sương Nhi sẽ để ý .Mấy người đi đến giữa sườn một ngọn núi trong tiên tông.Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, vui vẻ nói không nên lời.Đây là điều mà lúc nhìn thấy những đệ tử khác không có.Đồ nhi đồ nhi cũng không phải là nói bậy.“Sương Nhi, Nhàn Ngư đều đã nói với vi sư chuyện mà các ngươi trải qua mấy năm nay, nhưng sư phụ vẫn muốn nghe ngươi nói một chút”.Tần Ninh cười nói.Dương Thanh Vân bưng ấm trà trên bàn lên rót một chén đưa đến trước mặt Tần Ninh.“Thật ra cũng không có gì hay cả...”, Tần Ninh lại nói: “Bắt đầu nói từ khi các ngươi tiến vào Thái Thượng tiên vực đi...”, “Vâng”.Câu chuyện này kéo dài ba ngày ba đêm.Tần Ninh còn thật sự ngồi nghe.Ba người từ Trung Tam Thiên đến đây, sáng tạo ra Thanh Vân cung, bây giờ nhìn qua có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng trên thực tế phải trải qua bao nhiêu gian khổ?Chỉ cần tưởng tượng thôi là Tần Ninh đã cảm thấy đau lòng.Lý Nhàn Ngư ngồi ở một bên lắng nghe, chưa nói cái gì.Tần Ninh thiên vị Dương Thanh Vân, vài vị sư huynh đệ đều biết.Đại sư huynh là người vất vả nhất, ở đại lục Vạn Thiên đợi sư phụ chín vạn năm, không lựa chọn phi thăng.Cho nên sư phụ đối xử với đại sư huynh tốt nhất.Nhưng mà mọi người đều không cảm thấy không đúng chỗ nào.Dù sao... những đệ tử khác không có một ai là người bình thường.“Vất vả rồi!”Tần Ninh nghe Dương Thanh Vân giảng giải, không khỏi mở miệng nói: “Lúc trước ở Trung Tam Thiên, sư phụ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, cũng không thể chăm sóc các ngươi”.A! Ta đúng là vất vả.Nhiều ngày qua bị sư nương của ngươi làm cho quá mệt mỏi.Tần Ninh lắc đầu, lại nói: “Ngươi có nghe nói tin tức gì về mấy vị sư đệ và sư nương của ngươi ở Thái Thượng tiên vực hay là những chỗ khác không?”

“Ta không nhìn thấy vẻ bộp chộp nôn nóng nào của người trẻ tuổi, rất tốt”.

Dương Thanh Vân mỉm cười.

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Hiếm khi được Bạch lão nhân khen ngợi”.

“Đi theo ta đi!”

Mấy người rời khỏi võ trường, đi vào trong Thái Ất tiên tông.

Đương nhiên Tần Ninh sẽ không dẫn Dương Thanh Vân đến sơn cốc mà mình đang ở rồi.

Nhiều ngày qua hắn và Vân Sương Nhi ở bên trong sơn cốc trao đổi đạo lý cuộc sống, bên trong vô cùng bừa bộn, có lẽ Vân Sương Nhi sẽ để ý .

Mấy người đi đến giữa sườn một ngọn núi trong tiên tông.

Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, vui vẻ nói không nên lời.

Đây là điều mà lúc nhìn thấy những đệ tử khác không có.

Đồ nhi đồ nhi cũng không phải là nói bậy.

“Sương Nhi, Nhàn Ngư đều đã nói với vi sư chuyện mà các ngươi trải qua mấy năm nay, nhưng sư phụ vẫn muốn nghe ngươi nói một chút”.

Tần Ninh cười nói.

Dương Thanh Vân bưng ấm trà trên bàn lên rót một chén đưa đến trước mặt Tần Ninh.

“Thật ra cũng không có gì hay cả...”, Tần Ninh lại nói: “Bắt đầu nói từ khi các ngươi tiến vào Thái Thượng tiên vực đi...”, “Vâng”.

Câu chuyện này kéo dài ba ngày ba đêm.

Tần Ninh còn thật sự ngồi nghe.

Ba người từ Trung Tam Thiên đến đây, sáng tạo ra Thanh Vân cung, bây giờ nhìn qua có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng trên thực tế phải trải qua bao nhiêu gian khổ?

Chỉ cần tưởng tượng thôi là Tần Ninh đã cảm thấy đau lòng.

Lý Nhàn Ngư ngồi ở một bên lắng nghe, chưa nói cái gì.

Tần Ninh thiên vị Dương Thanh Vân, vài vị sư huynh đệ đều biết.

Đại sư huynh là người vất vả nhất, ở đại lục Vạn Thiên đợi sư phụ chín vạn năm, không lựa chọn phi thăng.

Cho nên sư phụ đối xử với đại sư huynh tốt nhất.

Nhưng mà mọi người đều không cảm thấy không đúng chỗ nào.

Dù sao... những đệ tử khác không có một ai là người bình thường.

“Vất vả rồi!”

Tần Ninh nghe Dương Thanh Vân giảng giải, không khỏi mở miệng nói: “Lúc trước ở Trung Tam Thiên, sư phụ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, cũng không thể chăm sóc các ngươi”.

A! Ta đúng là vất vả.

Nhiều ngày qua bị sư nương của ngươi làm cho quá mệt mỏi.

Tần Ninh lắc đầu, lại nói: “Ngươi có nghe nói tin tức gì về mấy vị sư đệ và sư nương của ngươi ở Thái Thượng tiên vực hay là những chỗ khác không?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta không nhìn thấy vẻ bộp chộp nôn nóng nào của người trẻ tuổi, rất tốt”.Dương Thanh Vân mỉm cười.Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Hiếm khi được Bạch lão nhân khen ngợi”.“Đi theo ta đi!”Mấy người rời khỏi võ trường, đi vào trong Thái Ất tiên tông.Đương nhiên Tần Ninh sẽ không dẫn Dương Thanh Vân đến sơn cốc mà mình đang ở rồi.Nhiều ngày qua hắn và Vân Sương Nhi ở bên trong sơn cốc trao đổi đạo lý cuộc sống, bên trong vô cùng bừa bộn, có lẽ Vân Sương Nhi sẽ để ý .Mấy người đi đến giữa sườn một ngọn núi trong tiên tông.Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, vui vẻ nói không nên lời.Đây là điều mà lúc nhìn thấy những đệ tử khác không có.Đồ nhi đồ nhi cũng không phải là nói bậy.“Sương Nhi, Nhàn Ngư đều đã nói với vi sư chuyện mà các ngươi trải qua mấy năm nay, nhưng sư phụ vẫn muốn nghe ngươi nói một chút”.Tần Ninh cười nói.Dương Thanh Vân bưng ấm trà trên bàn lên rót một chén đưa đến trước mặt Tần Ninh.“Thật ra cũng không có gì hay cả...”, Tần Ninh lại nói: “Bắt đầu nói từ khi các ngươi tiến vào Thái Thượng tiên vực đi...”, “Vâng”.Câu chuyện này kéo dài ba ngày ba đêm.Tần Ninh còn thật sự ngồi nghe.Ba người từ Trung Tam Thiên đến đây, sáng tạo ra Thanh Vân cung, bây giờ nhìn qua có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng trên thực tế phải trải qua bao nhiêu gian khổ?Chỉ cần tưởng tượng thôi là Tần Ninh đã cảm thấy đau lòng.Lý Nhàn Ngư ngồi ở một bên lắng nghe, chưa nói cái gì.Tần Ninh thiên vị Dương Thanh Vân, vài vị sư huynh đệ đều biết.Đại sư huynh là người vất vả nhất, ở đại lục Vạn Thiên đợi sư phụ chín vạn năm, không lựa chọn phi thăng.Cho nên sư phụ đối xử với đại sư huynh tốt nhất.Nhưng mà mọi người đều không cảm thấy không đúng chỗ nào.Dù sao... những đệ tử khác không có một ai là người bình thường.“Vất vả rồi!”Tần Ninh nghe Dương Thanh Vân giảng giải, không khỏi mở miệng nói: “Lúc trước ở Trung Tam Thiên, sư phụ cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, cũng không thể chăm sóc các ngươi”.A! Ta đúng là vất vả.Nhiều ngày qua bị sư nương của ngươi làm cho quá mệt mỏi.Tần Ninh lắc đầu, lại nói: “Ngươi có nghe nói tin tức gì về mấy vị sư đệ và sư nương của ngươi ở Thái Thượng tiên vực hay là những chỗ khác không?”

Chương 9722: Ta đúng là vất vả.