“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 9839: “Đừng nôn nóng quá, để ta tới tìm ngươi!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta còn tưởng mình bị ảo giác”.Dịch Tinh Thần kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hạo Vũ.Không phải ảo ảnh! Nó là thật! Bề mặt cơ thể của Thiên Ngô Cổ Công ánh màu vàng rực rỡ dần dần lóe ra những ánh lửa mờ ảo.Ngay sau đó, ánh lửa ấy ngày càng chói lói hơn, đan xen vào vầng sáng vàng kia.“Két két... két két...”, trong miệng Thiên Ngô Cổ Công dần phát ra nhưng tiếng kêu khó nghe.“Nó bị sao thế?”Trên cánh cửa sắt, Vân Tử Diệp lại hiện lên, thấy dáng vẻ đau đớn của Thiên Ngô Cổ Công thì thốt lên: “Ngươi bị sao thế?”“Két két...”, Thiên Ngô Cổ Công liên tục phát ra những tiếng kêu thê thảm như đang kể lể cái gì đó.Thế nhưng, đúng lúc ấy, tiếng kêu ấy im bặt, hai mắt nó sáng loạn cả lên rồi hóa thành ánh lửa đỏ rực chói lói.Trên đỉnh đầu nó, lớp vỏ vàng kim cứng cáp vỡ nát, một bóng người lao ra ngoài.Đám Phạm Văn Ngang, Thánh Thiên Cương, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.“Tần Ninh!”“Không chết”.Lúc này, Tần Ninh đang đứng trên đỉnh đầu Thiên Ngô Cổ Công, người hắn dính kha khá máu màu vàng.Thế nhưng, quanh người hắn được tiên hỏa bảo vệ nên máu màu vàng ấy không thể ăn mòn hắn.“Cổ của U Cổ tộc có thể tự tách thành một cơ thể riêng biệt, khác với cổ thuật trong đại thế giới Thương Mang, nhưng tìm gốc rễ của nó rồi diệt vẫn có phần nào đó giống nhau!”“Con Thiên Ngô Cổ Công của ngươi có cái đầu rất lớn, nhưng thật ra hạt nhân của nó cũng giống với con cổ trùng nho nhỏ trong cơ thể những người kia thôi, tóm được nó là tóm được mạng của tên to con kia thôi!”Nghe vậy, Vân Tử Diệp ngạc nhiên hỏi: “Ngươi tinh thông cổ thuật à?”Tần Ninh nhìn người chỗ cánh cửa sắt, hờ hững nói: “Trên đời này, thứ mà ta không biết chỉ có lũ Dị tộc các ngươi mà thôi!”Ngay khi Tần Ninh dứt lời, chân hắn giẫm mạnh xuống.Lớp vỏ ngoài của con Thiên Ngô Cổ Công dưới chân hắn bùng lên những ngọn lửa nóng hầm hập, hơi nóng ập vào mặt mọi người.Nó trông giống như một bức tượng phật khoác lên mình một bộ chiến giáp rực lửa vậy.Đỏ và vàng đan xen nhau, không khí xung quanh bừng cháy lên, nhiệt độ nóng rực khiến người ta cảm thấy bức bối.Tần Ninh nhìn về phía cánh cửa sắt, hừ nói: “Ngươi đắc ý dụ chúng ta lại đây, còn chuẩn bị bẫy nhìn chúng ta tìm đường chết thế nào, rồi sau đó đứng xem vỗ tay khen ngợi à?”“Đừng nôn nóng quá, để ta tới tìm ngươi!”Dứt lời, chân hắn lại giẫm xuống.

“Ta còn tưởng mình bị ảo giác”.

Dịch Tinh Thần kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hạo Vũ.

Không phải ảo ảnh! Nó là thật! Bề mặt cơ thể của Thiên Ngô Cổ Công ánh màu vàng rực rỡ dần dần lóe ra những ánh lửa mờ ảo.

Ngay sau đó, ánh lửa ấy ngày càng chói lói hơn, đan xen vào vầng sáng vàng kia.

“Két két... két két...”, trong miệng Thiên Ngô Cổ Công dần phát ra nhưng tiếng kêu khó nghe.

“Nó bị sao thế?”

Trên cánh cửa sắt, Vân Tử Diệp lại hiện lên, thấy dáng vẻ đau đớn của Thiên Ngô Cổ Công thì thốt lên: “Ngươi bị sao thế?”

“Két két...”, Thiên Ngô Cổ Công liên tục phát ra những tiếng kêu thê thảm như đang kể lể cái gì đó.

Thế nhưng, đúng lúc ấy, tiếng kêu ấy im bặt, hai mắt nó sáng loạn cả lên rồi hóa thành ánh lửa đỏ rực chói lói.

Trên đỉnh đầu nó, lớp vỏ vàng kim cứng cáp vỡ nát, một bóng người lao ra ngoài.

Đám Phạm Văn Ngang, Thánh Thiên Cương, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.

“Tần Ninh!”

“Không chết”.

Lúc này, Tần Ninh đang đứng trên đỉnh đầu Thiên Ngô Cổ Công, người hắn dính kha khá máu màu vàng.

Thế nhưng, quanh người hắn được tiên hỏa bảo vệ nên máu màu vàng ấy không thể ăn mòn hắn.

“Cổ của U Cổ tộc có thể tự tách thành một cơ thể riêng biệt, khác với cổ thuật trong đại thế giới Thương Mang, nhưng tìm gốc rễ của nó rồi diệt vẫn có phần nào đó giống nhau!”

“Con Thiên Ngô Cổ Công của ngươi có cái đầu rất lớn, nhưng thật ra hạt nhân của nó cũng giống với con cổ trùng nho nhỏ trong cơ thể những người kia thôi, tóm được nó là tóm được mạng của tên to con kia thôi!”

Nghe vậy, Vân Tử Diệp ngạc nhiên hỏi: “Ngươi tinh thông cổ thuật à?”

Tần Ninh nhìn người chỗ cánh cửa sắt, hờ hững nói: “Trên đời này, thứ mà ta không biết chỉ có lũ Dị tộc các ngươi mà thôi!”

Ngay khi Tần Ninh dứt lời, chân hắn giẫm mạnh xuống.

Lớp vỏ ngoài của con Thiên Ngô Cổ Công dưới chân hắn bùng lên những ngọn lửa nóng hầm hập, hơi nóng ập vào mặt mọi người.

Nó trông giống như một bức tượng phật khoác lên mình một bộ chiến giáp rực lửa vậy.

Đỏ và vàng đan xen nhau, không khí xung quanh bừng cháy lên, nhiệt độ nóng rực khiến người ta cảm thấy bức bối.

Tần Ninh nhìn về phía cánh cửa sắt, hừ nói: “Ngươi đắc ý dụ chúng ta lại đây, còn chuẩn bị bẫy nhìn chúng ta tìm đường chết thế nào, rồi sau đó đứng xem vỗ tay khen ngợi à?”

“Đừng nôn nóng quá, để ta tới tìm ngươi!”

Dứt lời, chân hắn lại giẫm xuống.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta còn tưởng mình bị ảo giác”.Dịch Tinh Thần kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hạo Vũ.Không phải ảo ảnh! Nó là thật! Bề mặt cơ thể của Thiên Ngô Cổ Công ánh màu vàng rực rỡ dần dần lóe ra những ánh lửa mờ ảo.Ngay sau đó, ánh lửa ấy ngày càng chói lói hơn, đan xen vào vầng sáng vàng kia.“Két két... két két...”, trong miệng Thiên Ngô Cổ Công dần phát ra nhưng tiếng kêu khó nghe.“Nó bị sao thế?”Trên cánh cửa sắt, Vân Tử Diệp lại hiện lên, thấy dáng vẻ đau đớn của Thiên Ngô Cổ Công thì thốt lên: “Ngươi bị sao thế?”“Két két...”, Thiên Ngô Cổ Công liên tục phát ra những tiếng kêu thê thảm như đang kể lể cái gì đó.Thế nhưng, đúng lúc ấy, tiếng kêu ấy im bặt, hai mắt nó sáng loạn cả lên rồi hóa thành ánh lửa đỏ rực chói lói.Trên đỉnh đầu nó, lớp vỏ vàng kim cứng cáp vỡ nát, một bóng người lao ra ngoài.Đám Phạm Văn Ngang, Thánh Thiên Cương, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ thấy người đó thì vô cùng kinh ngạc.“Tần Ninh!”“Không chết”.Lúc này, Tần Ninh đang đứng trên đỉnh đầu Thiên Ngô Cổ Công, người hắn dính kha khá máu màu vàng.Thế nhưng, quanh người hắn được tiên hỏa bảo vệ nên máu màu vàng ấy không thể ăn mòn hắn.“Cổ của U Cổ tộc có thể tự tách thành một cơ thể riêng biệt, khác với cổ thuật trong đại thế giới Thương Mang, nhưng tìm gốc rễ của nó rồi diệt vẫn có phần nào đó giống nhau!”“Con Thiên Ngô Cổ Công của ngươi có cái đầu rất lớn, nhưng thật ra hạt nhân của nó cũng giống với con cổ trùng nho nhỏ trong cơ thể những người kia thôi, tóm được nó là tóm được mạng của tên to con kia thôi!”Nghe vậy, Vân Tử Diệp ngạc nhiên hỏi: “Ngươi tinh thông cổ thuật à?”Tần Ninh nhìn người chỗ cánh cửa sắt, hờ hững nói: “Trên đời này, thứ mà ta không biết chỉ có lũ Dị tộc các ngươi mà thôi!”Ngay khi Tần Ninh dứt lời, chân hắn giẫm mạnh xuống.Lớp vỏ ngoài của con Thiên Ngô Cổ Công dưới chân hắn bùng lên những ngọn lửa nóng hầm hập, hơi nóng ập vào mặt mọi người.Nó trông giống như một bức tượng phật khoác lên mình một bộ chiến giáp rực lửa vậy.Đỏ và vàng đan xen nhau, không khí xung quanh bừng cháy lên, nhiệt độ nóng rực khiến người ta cảm thấy bức bối.Tần Ninh nhìn về phía cánh cửa sắt, hừ nói: “Ngươi đắc ý dụ chúng ta lại đây, còn chuẩn bị bẫy nhìn chúng ta tìm đường chết thế nào, rồi sau đó đứng xem vỗ tay khen ngợi à?”“Đừng nôn nóng quá, để ta tới tìm ngươi!”Dứt lời, chân hắn lại giẫm xuống.

Chương 9839: “Đừng nôn nóng quá, để ta tới tìm ngươi!”