Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 385: Dụ địch bại lộ 10
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “...... Vì thế ta cùng tiên sinh thương lượng một chút, trước tiên tiên sinh đem những người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm một canh giờ, như vậy bọn họ sẽ càng không có thời gian chơi đùa. Đương nhiên sẽ rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải trong một canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng không thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, sẽ nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra sự tình gì đó, hơn phân nửa sẽ muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực không thể chèn ngã nàng được.Như vậy bọn họ sẽ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm chết người, đều có thể nói một trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi chuyện đọc thuộc lòng nho nhỏ như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền giả quyết rồi.Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.Tô Mạt hơi cười nhìn hoàng đế, không lo không ngại, một bộ bộ dáng hồn nhiên chân chất, tiếp tục nói:“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, không biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng không đối nghịch với bọn họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng không có lợi gì. Lại ầm ỹ lên khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng không muốn bọn họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối sẽ không vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng sẽ không có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau bọn họ phát hiện chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa là nhiều, bất quá mười ngày sẽ phát hiện tiền đều bị ta lấy đi hết. Bọn họ sẽ cảm thấy không có lời, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đọc sách một ngày, buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà không làm chứ.”Hoàng đế bị nàng một phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười chết mất thôi, nha đầu này của ngươi nha, thật sự là...... Thật sự là một nha đầu trước nay chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”Hắn hướng Tô Mạt giơ ngón tay cái lên,“Nói, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại nói:“Bệ hạ, thần nữ thật đúng cũng có muốn chút chuyện.”Hoàng đế khẳng khái nói:“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt một cái, nàng ta cũng đang lạnh lùng nhìn qua.
“...... Vì thế ta
cùng tiên sinh thương lượng một chút, trước tiên tiên sinh đem những
người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm một
canh giờ, như vậy bọn họ sẽ càng không có thời gian chơi đùa. Đương
nhiên sẽ rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành
phải trong một canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi
người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng không
thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, sẽ
nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”
Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra sự tình gì đó, hơn phân nửa sẽ muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.
Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực không thể chèn ngã nàng được.
Như vậy bọn họ sẽ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm chết
người, đều có thể nói một trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi
chuyện đọc thuộc lòng nho nhỏ như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền
giả quyết rồi.
Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.
Tô Mạt
hơi cười nhìn hoàng đế, không lo không ngại, một bộ bộ dáng hồn nhiên
chân chất, tiếp tục nói:“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, không biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ
dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng không đối nghịch với bọn
họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng không có lợi gì. Lại ầm ỹ lên
khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng không muốn bọn
họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn
phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối sẽ
không vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng sẽ không có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau
bọn họ phát hiện chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa
là nhiều, bất quá mười ngày sẽ phát hiện tiền đều bị ta lấy đi hết. Bọn
họ sẽ cảm thấy không có lời, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đọc sách một ngày,
buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được
tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà không làm chứ.”
Hoàng đế bị
nàng một phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân
Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười chết mất thôi, nha đầu này của ngươi
nha, thật sự là...... Thật sự là một nha đầu trước nay chưa từng nghe
qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”
Hắn hướng Tô Mạt giơ ngón tay cái lên,“Nói, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”
Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại nói:“Bệ hạ, thần nữ thật đúng cũng có muốn chút chuyện.”
Hoàng đế khẳng khái nói:“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”
Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt một cái, nàng ta cũng đang lạnh lùng nhìn qua.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “...... Vì thế ta cùng tiên sinh thương lượng một chút, trước tiên tiên sinh đem những người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm một canh giờ, như vậy bọn họ sẽ càng không có thời gian chơi đùa. Đương nhiên sẽ rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải trong một canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng không thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, sẽ nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra sự tình gì đó, hơn phân nửa sẽ muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực không thể chèn ngã nàng được.Như vậy bọn họ sẽ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm chết người, đều có thể nói một trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi chuyện đọc thuộc lòng nho nhỏ như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền giả quyết rồi.Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.Tô Mạt hơi cười nhìn hoàng đế, không lo không ngại, một bộ bộ dáng hồn nhiên chân chất, tiếp tục nói:“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, không biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng không đối nghịch với bọn họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng không có lợi gì. Lại ầm ỹ lên khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng không muốn bọn họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối sẽ không vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng sẽ không có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau bọn họ phát hiện chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa là nhiều, bất quá mười ngày sẽ phát hiện tiền đều bị ta lấy đi hết. Bọn họ sẽ cảm thấy không có lời, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đọc sách một ngày, buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà không làm chứ.”Hoàng đế bị nàng một phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười chết mất thôi, nha đầu này của ngươi nha, thật sự là...... Thật sự là một nha đầu trước nay chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”Hắn hướng Tô Mạt giơ ngón tay cái lên,“Nói, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại nói:“Bệ hạ, thần nữ thật đúng cũng có muốn chút chuyện.”Hoàng đế khẳng khái nói:“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt một cái, nàng ta cũng đang lạnh lùng nhìn qua.