Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 712: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Người người đều đẹp đẽ quý giá mà không tầm thường.Vài người con của thiếp thất, thật vất vả lắm cũng được thơm lây có thể tiến cung, vậy là đem tất cả những gì mình có, kim ngân, đều đeo lên người.Kim quang lòe lòe , rất là chói mắt.Có vị Tống gia thứ xuất ( con của thiếp thất) tiểu thư có khả năng không quen như vậy, lại sợ rớt, lại cảm thấy chính mình quá chói mắt.Cứ chốc lát lại quan sát, vừa muốn đánh giá người khác, đoán xem người ta có phải đang nói chính mình hay không .Xem ánh mắt nhìn mình là hâm mộ, ghen tị, hay là khinh bỉ .Trái tim Tô Mạt luôn luôn đặt ở chỗ Hoàng Phủ Cẩn, bởi vì đường xa, muốn truyền tin cũng không tiện.Hơn nữa bởi vì hoàng đế sai hắn lấy lý do dẫn người tuần tra biên cương đó chuyện bí mật.Bên người còn đi có tả hữu tham tướng do hoàng đế phái đi cùng, chỉ có bọn họ mới có tư cách trở về truyền tin.Tô Mạt cùng Mị Ảnh kỵ sĩ đã hẹn trước, có chuyện xấu xảy ra phải nghĩ biện pháp truyền tin.Thời điểm bình thường, không cần truyền tin.Như vậy trong lòng nàng đều biết, cũng sẽ không ngày đêm phán đoán, trông mòn con mắt.Mấy ngày nay, nàng mỗi cách dăm ba bữa, ban đêm sẽ cùng Lăng Nhược vụng trộm đi thăm Diệp Tri Vân .Có đôi khi cùng hắn đấu võ mồm, lừa hắn làm điểm tâm cho nàng ăn.Hoặc là đi quá muộn, ở ngoài cửa sổ lén lút nghe một chút, hỏi gã sai vặt một chút về tình hình trong phủ.Hôm nay cung yến, nàng một chút cũng không muốn đến.Không khí có mùi hoa thơm sâu kín, hình như là thủy tiên hương lộ do Hương lâu của nàng bán ra.Nàng theo bản năng quay đầu nhìn qua, không khỏi hoảng sợ.Vị kia tiểu thư có phải hay rất thái quá hay không, đeo một đầu đồ trang sức.Nàng nhịn không được cắn môi, dời đi tầm mắt.Bên kia Tống Dung Hoa thấ , kỳ quái nói:“Này, Tô Mạt, ngươi có ý tứ gì nha. Một bộ dáng xem thường người ta như vậy. Tứ tỷ của ta không đẹp bằng ngươi a, hay là không phú quý bằng ngươi a. Hay là không nhiều trang sức đeo tên đầu bằng ngươi a!”Vị kia vừa không tự tin, lại đeo một đầu vàng bạc đồ trang sức là Tống gia thứ xuất tứ tiểu thư.Tống gia vài vị tiểu thư con vợ cả ở nhà thấy nàng ta như vậy đã nhịn cười nửa ngày.Hơn nữa Tống Dung Hoa còn cố ý lấy nàng ta ra, vật trang sức cồng kềnh vàng ròng, để làm cho nàng ta xấu mặt.

Người người đều đẹp đẽ quý giá mà không tầm thường.

Vài người con của thiếp thất, thật vất vả lắm cũng được thơm lây có thể
tiến cung, vậy là đem tất cả những gì mình có, kim ngân, đều đeo lên
người.

Kim quang lòe lòe , rất là chói mắt.

Có vị Tống gia thứ xuất ( con của thiếp thất) tiểu thư có khả năng không quen như vậy, lại sợ rớt, lại cảm thấy chính mình quá chói mắt.

Cứ chốc lát lại quan sát, vừa muốn đánh giá người khác, đoán xem người ta có phải đang nói chính mình hay không .

Xem ánh mắt nhìn mình là hâm mộ, ghen tị, hay là khinh bỉ .

Trái tim Tô Mạt luôn luôn đặt ở chỗ Hoàng Phủ Cẩn, bởi vì đường xa, muốn truyền tin cũng không tiện.

Hơn nữa bởi vì hoàng đế sai hắn lấy lý do dẫn người tuần tra biên cương đó chuyện bí mật.

Bên người còn đi có tả hữu tham tướng do hoàng đế phái đi cùng, chỉ có bọn họ mới có tư cách trở về truyền tin.

Tô Mạt cùng Mị Ảnh kỵ sĩ đã hẹn trước, có chuyện xấu xảy ra phải nghĩ biện pháp truyền tin.

Thời điểm bình thường, không cần truyền tin.

Như vậy trong lòng nàng đều biết, cũng sẽ không ngày đêm phán đoán, trông mòn con mắt.

Mấy ngày nay, nàng mỗi cách dăm ba bữa, ban đêm sẽ cùng Lăng Nhược vụng trộm đi thăm Diệp Tri Vân .

Có đôi khi cùng hắn đấu võ mồm, lừa hắn làm điểm tâm cho nàng ăn.

Hoặc là đi quá muộn, ở ngoài cửa sổ lén lút nghe một chút, hỏi gã sai vặt một chút về tình hình trong phủ.

Hôm nay cung yến, nàng một chút cũng không muốn đến.

Không khí có mùi hoa thơm sâu kín, hình như là thủy tiên hương lộ do Hương lâu của nàng bán ra.

Nàng theo bản năng quay đầu nhìn qua, không khỏi hoảng sợ.

Vị kia tiểu thư có phải hay rất thái quá hay không, đeo một đầu đồ trang sức.

Nàng nhịn không được cắn môi, dời đi tầm mắt.

Bên kia Tống Dung Hoa thấ , kỳ quái nói:“Này, Tô Mạt, ngươi có ý tứ gì nha. Một bộ dáng xem thường người ta như vậy. Tứ tỷ của ta không đẹp bằng
ngươi a, hay là không phú quý bằng ngươi a. Hay là không nhiều trang sức đeo tên đầu bằng ngươi a!”

Vị kia vừa không tự tin, lại đeo một đầu vàng bạc đồ trang sức là Tống gia thứ xuất tứ tiểu thư.

Tống gia vài vị tiểu thư con vợ cả ở nhà thấy nàng ta như vậy đã nhịn cười nửa ngày.

Hơn nữa Tống Dung Hoa còn cố ý lấy nàng ta ra, vật trang sức cồng kềnh vàng ròng, để làm cho nàng ta xấu mặt.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Người người đều đẹp đẽ quý giá mà không tầm thường.Vài người con của thiếp thất, thật vất vả lắm cũng được thơm lây có thể tiến cung, vậy là đem tất cả những gì mình có, kim ngân, đều đeo lên người.Kim quang lòe lòe , rất là chói mắt.Có vị Tống gia thứ xuất ( con của thiếp thất) tiểu thư có khả năng không quen như vậy, lại sợ rớt, lại cảm thấy chính mình quá chói mắt.Cứ chốc lát lại quan sát, vừa muốn đánh giá người khác, đoán xem người ta có phải đang nói chính mình hay không .Xem ánh mắt nhìn mình là hâm mộ, ghen tị, hay là khinh bỉ .Trái tim Tô Mạt luôn luôn đặt ở chỗ Hoàng Phủ Cẩn, bởi vì đường xa, muốn truyền tin cũng không tiện.Hơn nữa bởi vì hoàng đế sai hắn lấy lý do dẫn người tuần tra biên cương đó chuyện bí mật.Bên người còn đi có tả hữu tham tướng do hoàng đế phái đi cùng, chỉ có bọn họ mới có tư cách trở về truyền tin.Tô Mạt cùng Mị Ảnh kỵ sĩ đã hẹn trước, có chuyện xấu xảy ra phải nghĩ biện pháp truyền tin.Thời điểm bình thường, không cần truyền tin.Như vậy trong lòng nàng đều biết, cũng sẽ không ngày đêm phán đoán, trông mòn con mắt.Mấy ngày nay, nàng mỗi cách dăm ba bữa, ban đêm sẽ cùng Lăng Nhược vụng trộm đi thăm Diệp Tri Vân .Có đôi khi cùng hắn đấu võ mồm, lừa hắn làm điểm tâm cho nàng ăn.Hoặc là đi quá muộn, ở ngoài cửa sổ lén lút nghe một chút, hỏi gã sai vặt một chút về tình hình trong phủ.Hôm nay cung yến, nàng một chút cũng không muốn đến.Không khí có mùi hoa thơm sâu kín, hình như là thủy tiên hương lộ do Hương lâu của nàng bán ra.Nàng theo bản năng quay đầu nhìn qua, không khỏi hoảng sợ.Vị kia tiểu thư có phải hay rất thái quá hay không, đeo một đầu đồ trang sức.Nàng nhịn không được cắn môi, dời đi tầm mắt.Bên kia Tống Dung Hoa thấ , kỳ quái nói:“Này, Tô Mạt, ngươi có ý tứ gì nha. Một bộ dáng xem thường người ta như vậy. Tứ tỷ của ta không đẹp bằng ngươi a, hay là không phú quý bằng ngươi a. Hay là không nhiều trang sức đeo tên đầu bằng ngươi a!”Vị kia vừa không tự tin, lại đeo một đầu vàng bạc đồ trang sức là Tống gia thứ xuất tứ tiểu thư.Tống gia vài vị tiểu thư con vợ cả ở nhà thấy nàng ta như vậy đã nhịn cười nửa ngày.Hơn nữa Tống Dung Hoa còn cố ý lấy nàng ta ra, vật trang sức cồng kềnh vàng ròng, để làm cho nàng ta xấu mặt.

Chương 712: Một trận giao tranh lợi dụng & lợi dụng ngược 02