Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 929: Đính thân đi -- tiên hạ thủ vi cường 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kim Kết nghe thấy tiểu thư khích lệ mình, bỗng cảm thấy cực kỳ vui mừng ,“Tiểu thư, thật sao?”Tô Mạt gật đầu,“Giỏi lắm. Hoa Phố nơi đó, Hồ tiên sinh bọn họ đã muốn mua tiếp một mảnh đất khác, cũng đang vội xây tòa viện.”Kim Kết vui mừng vỗ tay nhảy dựng lên,“Tiểu thư, thật tốt quá!”Tô Mạt nhíu mày, trong mắt lóe ra luồng sáng ranh ma,“Chúng ta cũng phải giành phúc lợi cho riêng mình, sống nhiều ở trong cung cũng rất chán a, mùa này, vừa vặn là lễ thanh minh. Sáng mai đưa ra đề nghị với bệ hạ đi Hoa Phố đạp thanh.”Hoàng đế đã hứa dẫn bọn họ đi ra ngoài dạo chơi.Nàng đề nghị này, coi như là hợp thời .Nay việc ở Hương lâu đã đi vào ổn định, có cái bang âm thầm giúp đỡ, Hình chưởng quầy có quan hệ rất tốt với đám thương nhân Tây Vực, có số lượng đại khách thương cố định.Thêm vào một ít thế lực bí mật ở Thái Bình các, mạng lưới tin tức âm thầm bắt đầu được xây dựng.Nay phải nhanh chóng xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng, lấy danh nghĩ hợp tác cùng hoàng gia để làm, vừa không có phiền toái, lại thu hút được khách hàng.Hơn nữa đến lúc đó khách tới đều là những người có máu mặt, vậy cái thu được không phải chỉ có tiền bạc.Đối với Tô Mạt mà nói, tin tức mới là đáng giá nhất.Trong kinh thành đãm người có máu mặt nhất thường đi Hoa Phố tiêu khiển, tin tức của bọn họ còn có thể thiếu sao?Ngày tháng sống trong cung nhìn như có vẻ nhàn nhã, thanh thản, thực tế cũng phải rất cẩn thận, căng thẳng.Tô Mạt thường xuyên có thể nghe thấy một ít bát quái, tuy rằng bên cạnh nàng thoạt nhìn sóng yên biển lặng, nhưng hậu cung cũng rất nhiều tin tức đáng nghe.Giả như, bệ hạ lại sủng hạnh một vị mỹ nhân mười sáu tuổi, hoặc là lại có thêm một vị tiểu công chúa, hoặc là chết non một vị tiểu hoàng tử......Vị tần phi nào đó bởi vì một chuyện cỏn con nào đó bị nhốt vào lãnh cung , hoàng quý phi nương nương ra sao, có chuyện gì ......Bởi vì nơi Tô Mạt ở là ở bên mé ngoài hoàng cung, không phải ở bên trong phạm vi hậu cung, cho nên, việc này những việc này không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng cũng vui vẻ thảnh thơi.Mắt thấy sắp tới tiết thanh minh rồi, hoàng đế dẫn theo người tản bộ ở Ngự Hoa viên.Tô Mạt thấy tâm tình hoàng đế không tệ, bèn cùng hắn đàm luận chuyện hoa đào nở rộ trong sân vườn.Bên cạnh hồ nước, phía có ánh mặt trời chiếu vào những bông hoa đào đã nở một nửa, mà bên cạnh hồ nơi không có ánh mặt trời chiếu tới thì còn có một vài chạc cây hoa hạnh đang khoe sắc tươi rói.

Kim Kết nghe thấy tiểu thư khích lệ mình, bỗng cảm thấy cực kỳ vui mừng ,“Tiểu thư, thật sao?”

Tô Mạt gật đầu,“Giỏi lắm. Hoa Phố nơi đó, Hồ tiên sinh bọn họ đã muốn mua tiếp một mảnh đất khác, cũng đang vội xây tòa viện.”

Kim Kết vui mừng vỗ tay nhảy dựng lên,“Tiểu thư, thật tốt quá!”

Tô Mạt nhíu mày, trong mắt lóe ra luồng sáng ranh ma,“Chúng ta cũng phải
giành phúc lợi cho riêng mình, sống nhiều ở trong cung cũng rất chán a,
mùa này, vừa vặn là lễ thanh minh. Sáng mai đưa ra đề nghị với bệ hạ đi
Hoa Phố đạp thanh.”

Hoàng đế đã hứa dẫn bọn họ đi ra ngoài dạo chơi.

Nàng đề nghị này, coi như là hợp thời .

Nay việc ở Hương lâu đã đi vào ổn định, có cái bang âm thầm giúp đỡ, Hình
chưởng quầy có quan hệ rất tốt với đám thương nhân Tây Vực, có số lượng
đại khách thương cố định.

Thêm vào một ít thế lực bí mật ở Thái Bình các, mạng lưới tin tức âm thầm bắt đầu được xây dựng.

Nay phải nhanh chóng xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng, lấy danh nghĩ hợp tác
cùng hoàng gia để làm, vừa không có phiền toái, lại thu hút được khách
hàng.

Hơn nữa đến lúc đó khách tới đều là những người có máu mặt, vậy cái thu được không phải chỉ có tiền bạc.

Đối với Tô Mạt mà nói, tin tức mới là đáng giá nhất.

Trong kinh thành đãm người có máu mặt nhất thường đi Hoa Phố tiêu khiển, tin tức của bọn họ còn có thể thiếu sao?

Ngày tháng sống trong cung nhìn như có vẻ nhàn nhã, thanh thản, thực tế cũng phải rất cẩn thận, căng thẳng.

Tô Mạt thường xuyên có thể nghe thấy một ít bát quái, tuy rằng bên cạnh
nàng thoạt nhìn sóng yên biển lặng, nhưng hậu cung cũng rất nhiều tin
tức đáng nghe.

Giả như, bệ hạ lại sủng hạnh một vị mỹ nhân mười
sáu tuổi, hoặc là lại có thêm một vị tiểu công chúa, hoặc là chết non
một vị tiểu hoàng tử......

Vị tần phi nào đó bởi vì một chuyện cỏn con nào đó bị nhốt vào lãnh cung , hoàng quý phi nương nương ra sao, có chuyện gì ......

Bởi vì nơi Tô Mạt ở là ở bên mé ngoài hoàng cung, không phải ở bên trong
phạm vi hậu cung, cho nên, việc này những việc này không ảnh hưởng gì
đến nàng, nàng cũng vui vẻ thảnh thơi.

Mắt thấy sắp tới tiết thanh minh rồi, hoàng đế dẫn theo người tản bộ ở Ngự Hoa viên.

Tô Mạt thấy tâm tình hoàng đế không tệ, bèn cùng hắn đàm luận chuyện hoa đào nở rộ trong sân vườn.

Bên cạnh hồ nước, phía có ánh mặt trời chiếu vào những bông hoa đào đã nở
một nửa, mà bên cạnh hồ nơi không có ánh mặt trời chiếu tới thì còn có
một vài chạc cây hoa hạnh đang khoe sắc tươi rói.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kim Kết nghe thấy tiểu thư khích lệ mình, bỗng cảm thấy cực kỳ vui mừng ,“Tiểu thư, thật sao?”Tô Mạt gật đầu,“Giỏi lắm. Hoa Phố nơi đó, Hồ tiên sinh bọn họ đã muốn mua tiếp một mảnh đất khác, cũng đang vội xây tòa viện.”Kim Kết vui mừng vỗ tay nhảy dựng lên,“Tiểu thư, thật tốt quá!”Tô Mạt nhíu mày, trong mắt lóe ra luồng sáng ranh ma,“Chúng ta cũng phải giành phúc lợi cho riêng mình, sống nhiều ở trong cung cũng rất chán a, mùa này, vừa vặn là lễ thanh minh. Sáng mai đưa ra đề nghị với bệ hạ đi Hoa Phố đạp thanh.”Hoàng đế đã hứa dẫn bọn họ đi ra ngoài dạo chơi.Nàng đề nghị này, coi như là hợp thời .Nay việc ở Hương lâu đã đi vào ổn định, có cái bang âm thầm giúp đỡ, Hình chưởng quầy có quan hệ rất tốt với đám thương nhân Tây Vực, có số lượng đại khách thương cố định.Thêm vào một ít thế lực bí mật ở Thái Bình các, mạng lưới tin tức âm thầm bắt đầu được xây dựng.Nay phải nhanh chóng xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng, lấy danh nghĩ hợp tác cùng hoàng gia để làm, vừa không có phiền toái, lại thu hút được khách hàng.Hơn nữa đến lúc đó khách tới đều là những người có máu mặt, vậy cái thu được không phải chỉ có tiền bạc.Đối với Tô Mạt mà nói, tin tức mới là đáng giá nhất.Trong kinh thành đãm người có máu mặt nhất thường đi Hoa Phố tiêu khiển, tin tức của bọn họ còn có thể thiếu sao?Ngày tháng sống trong cung nhìn như có vẻ nhàn nhã, thanh thản, thực tế cũng phải rất cẩn thận, căng thẳng.Tô Mạt thường xuyên có thể nghe thấy một ít bát quái, tuy rằng bên cạnh nàng thoạt nhìn sóng yên biển lặng, nhưng hậu cung cũng rất nhiều tin tức đáng nghe.Giả như, bệ hạ lại sủng hạnh một vị mỹ nhân mười sáu tuổi, hoặc là lại có thêm một vị tiểu công chúa, hoặc là chết non một vị tiểu hoàng tử......Vị tần phi nào đó bởi vì một chuyện cỏn con nào đó bị nhốt vào lãnh cung , hoàng quý phi nương nương ra sao, có chuyện gì ......Bởi vì nơi Tô Mạt ở là ở bên mé ngoài hoàng cung, không phải ở bên trong phạm vi hậu cung, cho nên, việc này những việc này không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng cũng vui vẻ thảnh thơi.Mắt thấy sắp tới tiết thanh minh rồi, hoàng đế dẫn theo người tản bộ ở Ngự Hoa viên.Tô Mạt thấy tâm tình hoàng đế không tệ, bèn cùng hắn đàm luận chuyện hoa đào nở rộ trong sân vườn.Bên cạnh hồ nước, phía có ánh mặt trời chiếu vào những bông hoa đào đã nở một nửa, mà bên cạnh hồ nơi không có ánh mặt trời chiếu tới thì còn có một vài chạc cây hoa hạnh đang khoe sắc tươi rói.

Chương 929: Đính thân đi -- tiên hạ thủ vi cường 01