Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 974: Hôn nhân của con gái là trách nhiệm của cha mẹ 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… A Cổ Thái này thật ra chính là cố ý !Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên khóe môi,“Lấy nội lực của ta , xuân dược cùng thôi tình dược là vô dụng , nàng đừng trách oan hắn!”Chúng chỉ mở hướng cho tình cảm ẩn sâu trong lòng hắn ra ngoài mà thôi.Tô Mạt trộm nhìn xung quanh , may mắn xung quanh không có người, nếu không mắc cỡ chết đi được .Nàng nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đi xuống đi.”Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, nội lực trong kinh mạch lưu chuyển, ôm nàng bay xuống, nhẹ nhàng dừng bên nhánh phong lan .Ánh chiều tà chiếu xuống , như nhuộm vàng lấy sự ngượng ngùng và hạnh phúc của họ khi lần đầu định tình.Hắn cúi đầu, đôi môi ôn nhuận dừng lên trán nàng “Đã không còn sớm , ta đưa nàng về.”Tô Mạt vội nói :“Không cần , ngươi nên ở lại dưỡng thương cho thật tốt thì hơn .”Hoàng Phủ Cẩn khẽ cười nói : “Không nặng như vậy đâu .Ta có thuốc trị thương tốt nhất , hơn nữa nội lực lại thâm hậu , vài ngày thì khỏe lên rồi.”Tuy rằng không thể khỏi hẳn, nhưng tiễn nàng là không thành vấn đề .Tô Mạt nào dám để hắn đưa mình , hai người vụng trộm qua mặt người lớn đưa ra đính ước , còn có bộ dáng của nhóm người nhị ca trêu ghẹo nàng khi nãy.Hai má của ngàng như sắp phỏng đến nơi , nếu giờ còn cho hắn đưa về không biết phải kiếm chỗ nào mà chui xuống.Sóng mắt ẩn tình, nàng liếc hắn , nghịch ngợm nói:“Không cần , ngươi nhanh chóng giúp ta hoàn thành cái xích đu đi. Ta sẽ tìm thời gian đến đây chơi.”Nói xong nàng vọt ra bên ngoài : “Đại Quýt Tử , về !”Hoàng Phủ Cẩn biết nàng thẹn thùng, cũng không cưỡng cầu, để Hầu quản gia tự mình dẫn người đánh xe đưa các nàng trở về.Hơn nữa có A Tùng đang âm thầm bảo vệ , cũng không khiến hắn lo lắng.Tô Mạt trở lại Tô phủ, trời đã tối rồi, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ đều đã từ trong cung trở về.Mọi người đều ở trong phòng lão phu nhân nói chuyện, Tô Mạt vội vàng đi qua, bị đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ngăn lại trước cửa viện.Tô Mạt nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch cùng vẻ mặt ngưng trọng của Tô Hinh Nhi , vội hỏi : “Xảy ra chuyện gì ?”Đại tiểu thư nói không nên lời , Tô Hinh Nhi thấp giọng nói :“Chúng ta nghe lén được , hình như đang thương lượng việc hôn nhân của tỷ tỷ cùng đại ca . Phu nhân tìm cữu lão gia cùng cữu phu nhân đến , đang ầm ỹ ở bên trong.”Tô Mạt biết, cãi nhau là không có khả năng , nhưng dùng lời nói sắc bén, hoặc dùng thái độ cứng rắn là hoàn toàn có thể .Vương phu nhân luôn tự cho là có Vương gia làm núi dựa vào , cho nên lão phu nhân cùng phụ thân sẽ không dám làm gì nàng ta, cho dù nàng ta đã giết Cố di nương , cũng đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí .Lão phu nhân xuất phát từ vinh quang , danh dự của gia tộc, nên cũng không muốn động tới nàng ta.Hiện tại nàng ta lại dám đem nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa, Tô Mạt lạnh lùng cười, nàng ta thật xem mình là chủ mẫu của Tô gia sao chứ ?
A Cổ Thái này thật ra chính là cố ý !
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên khóe môi,“Lấy nội lực của ta , xuân dược cùng thôi tình dược là vô dụng , nàng đừng trách oan hắn!”
Chúng chỉ mở hướng cho tình cảm ẩn sâu trong lòng hắn ra ngoài mà thôi.
Tô Mạt trộm nhìn xung quanh , may mắn xung quanh không có người, nếu không mắc cỡ chết đi được .
Nàng nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đi xuống đi.”
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, nội lực trong kinh mạch lưu chuyển, ôm nàng bay xuống, nhẹ nhàng dừng bên nhánh phong lan .
Ánh chiều tà chiếu xuống , như nhuộm vàng lấy sự ngượng ngùng và hạnh phúc của họ khi lần đầu định tình.
Hắn cúi đầu, đôi môi ôn nhuận dừng lên trán nàng “Đã không còn sớm , ta đưa nàng về.”
Tô Mạt vội nói :“Không cần , ngươi nên ở lại dưỡng thương cho thật tốt thì hơn .”
Hoàng Phủ Cẩn khẽ cười nói : “Không nặng như vậy đâu .Ta có thuốc trị thương
tốt nhất , hơn nữa nội lực lại thâm hậu , vài ngày thì khỏe lên rồi.”
Tuy rằng không thể khỏi hẳn, nhưng tiễn nàng là không thành vấn đề .
Tô Mạt nào dám để hắn đưa mình , hai người vụng trộm qua mặt người lớn
đưa ra đính ước , còn có bộ dáng của nhóm người nhị ca trêu ghẹo nàng
khi nãy.
Hai má của ngàng như sắp phỏng đến nơi , nếu giờ còn cho hắn đưa về không biết phải kiếm chỗ nào mà chui xuống.
Sóng mắt ẩn tình, nàng liếc hắn , nghịch ngợm nói:“Không cần , ngươi nhanh
chóng giúp ta hoàn thành cái xích đu đi. Ta sẽ tìm thời gian đến đây
chơi.”
Nói xong nàng vọt ra bên ngoài : “Đại Quýt Tử , về !”
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng thẹn thùng, cũng không cưỡng cầu, để Hầu quản gia tự mình dẫn người đánh xe đưa các nàng trở về.
Hơn nữa có A Tùng đang âm thầm bảo vệ , cũng không khiến hắn lo lắng.
Tô Mạt trở lại Tô phủ, trời đã tối rồi, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ đều đã từ trong cung trở về.
Mọi người đều ở trong phòng lão phu nhân nói chuyện, Tô Mạt vội vàng đi
qua, bị đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ngăn lại trước cửa viện.
Tô Mạt nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch cùng vẻ mặt ngưng trọng của Tô Hinh Nhi , vội hỏi : “Xảy ra chuyện gì ?”
Đại tiểu thư nói không nên lời , Tô Hinh Nhi thấp giọng nói :“Chúng ta nghe lén được , hình như đang thương lượng việc hôn nhân của tỷ tỷ cùng đại
ca . Phu nhân tìm cữu lão gia cùng cữu phu nhân đến , đang ầm ỹ ở bên
trong.”
Tô Mạt biết, cãi nhau là không có khả năng , nhưng dùng lời nói sắc bén, hoặc dùng thái độ cứng rắn là hoàn toàn có thể .
Vương phu nhân luôn tự cho là có Vương gia làm núi dựa vào , cho nên lão phu
nhân cùng phụ thân sẽ không dám làm gì nàng ta, cho dù nàng ta đã giết
Cố di nương , cũng đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí .
Lão phu nhân xuất phát từ vinh quang , danh dự của gia tộc, nên cũng không muốn động tới nàng ta.
Hiện tại nàng ta lại dám đem nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa, Tô Mạt lạnh lùng
cười, nàng ta thật xem mình là chủ mẫu của Tô gia sao chứ ?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… A Cổ Thái này thật ra chính là cố ý !Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên khóe môi,“Lấy nội lực của ta , xuân dược cùng thôi tình dược là vô dụng , nàng đừng trách oan hắn!”Chúng chỉ mở hướng cho tình cảm ẩn sâu trong lòng hắn ra ngoài mà thôi.Tô Mạt trộm nhìn xung quanh , may mắn xung quanh không có người, nếu không mắc cỡ chết đi được .Nàng nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đi xuống đi.”Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, nội lực trong kinh mạch lưu chuyển, ôm nàng bay xuống, nhẹ nhàng dừng bên nhánh phong lan .Ánh chiều tà chiếu xuống , như nhuộm vàng lấy sự ngượng ngùng và hạnh phúc của họ khi lần đầu định tình.Hắn cúi đầu, đôi môi ôn nhuận dừng lên trán nàng “Đã không còn sớm , ta đưa nàng về.”Tô Mạt vội nói :“Không cần , ngươi nên ở lại dưỡng thương cho thật tốt thì hơn .”Hoàng Phủ Cẩn khẽ cười nói : “Không nặng như vậy đâu .Ta có thuốc trị thương tốt nhất , hơn nữa nội lực lại thâm hậu , vài ngày thì khỏe lên rồi.”Tuy rằng không thể khỏi hẳn, nhưng tiễn nàng là không thành vấn đề .Tô Mạt nào dám để hắn đưa mình , hai người vụng trộm qua mặt người lớn đưa ra đính ước , còn có bộ dáng của nhóm người nhị ca trêu ghẹo nàng khi nãy.Hai má của ngàng như sắp phỏng đến nơi , nếu giờ còn cho hắn đưa về không biết phải kiếm chỗ nào mà chui xuống.Sóng mắt ẩn tình, nàng liếc hắn , nghịch ngợm nói:“Không cần , ngươi nhanh chóng giúp ta hoàn thành cái xích đu đi. Ta sẽ tìm thời gian đến đây chơi.”Nói xong nàng vọt ra bên ngoài : “Đại Quýt Tử , về !”Hoàng Phủ Cẩn biết nàng thẹn thùng, cũng không cưỡng cầu, để Hầu quản gia tự mình dẫn người đánh xe đưa các nàng trở về.Hơn nữa có A Tùng đang âm thầm bảo vệ , cũng không khiến hắn lo lắng.Tô Mạt trở lại Tô phủ, trời đã tối rồi, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ đều đã từ trong cung trở về.Mọi người đều ở trong phòng lão phu nhân nói chuyện, Tô Mạt vội vàng đi qua, bị đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ngăn lại trước cửa viện.Tô Mạt nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch cùng vẻ mặt ngưng trọng của Tô Hinh Nhi , vội hỏi : “Xảy ra chuyện gì ?”Đại tiểu thư nói không nên lời , Tô Hinh Nhi thấp giọng nói :“Chúng ta nghe lén được , hình như đang thương lượng việc hôn nhân của tỷ tỷ cùng đại ca . Phu nhân tìm cữu lão gia cùng cữu phu nhân đến , đang ầm ỹ ở bên trong.”Tô Mạt biết, cãi nhau là không có khả năng , nhưng dùng lời nói sắc bén, hoặc dùng thái độ cứng rắn là hoàn toàn có thể .Vương phu nhân luôn tự cho là có Vương gia làm núi dựa vào , cho nên lão phu nhân cùng phụ thân sẽ không dám làm gì nàng ta, cho dù nàng ta đã giết Cố di nương , cũng đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí .Lão phu nhân xuất phát từ vinh quang , danh dự của gia tộc, nên cũng không muốn động tới nàng ta.Hiện tại nàng ta lại dám đem nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa, Tô Mạt lạnh lùng cười, nàng ta thật xem mình là chủ mẫu của Tô gia sao chứ ?