Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1052: Bánh kem sau lưng địch 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bọn họ có nội lực nên tốc độ cùng lực đạo có thể duy trì đều, nói ra, chỉ sợ so với loại máy đánh kem ở thời hiện đại cũng chả khác bao nhiêu.Nàng sai Thủy Muội đốt một cây hương, cười hì hì nói:“Thẳng đến khi hương tắt hết nha, không thể ngừng.”Nàng phải làm không ít những thứ linh tinh a, tinh luyện bơ, bơ sữa, còn phải làm rượu nhưỡng sữa đặc…vv.Dù sao đây cũng là trận đấu hoàng gia, ngoài sắc hương vị, còn phải có chút khí thế, phái có phong thái hoành tráng mới được.Đây không phải kiểu chơi đồ cổ, một viên hạt ngọc châu cũng có khả năng vô giá.Mà chính là đồ ăn!Vậy hai vị kia đã bị Tô Mạt chỉ huy rồi, nàng lại hơi cười nhìn A Cổ Thái,“Hương thánh tiểu bằng hữu, phiền ngươi đem cho ta loại hương liệu ta kêu ngươi điều phối có thể ăn được, bột phấn , dạng nước, dầu đều phân biệt nhau ra.”Hương khí, trạng thái, số lượng, đều là có yêu cầu.Sao có thể tùy tùy tiện dùng chứ, nàng đâu phải loại người cứ hễ mở miệng là có thể đem đồ vật biến ra.Tô Mạt cùng đại tiểu thư ngồi ở một bên đập hạt hạch đào ăn, nhìn đám người Hoàng Phủ Cẩn lao động.............Than ôi, soái ca chính là soái ca nha, ép buộc bọn họ như vậy, bọn họ sao vẫn còn có phong độ như vậy chứ?Vốn nàng tưởng A Cổ Thái bọn họ khẳng định sẽ bị nàng ép buộc đến không có khí lực, không có tinh thần, mĩ nam liền biến thành xú nam chứ.Kết quả tinh thần bọn họ thật sự tốt, ngay đến nhị ca cũng không có một chút mệt mỏi, vẫn duy trì phong độ tiêu sái như trước.Liên tục hai ngày, Tô Mạt bọn họ ăn uống ngủ nghỉ đều ở Tú Xuân uyển, tuyệt đối không cho người khác cơ hội tới quấy rối.Ngày hôm sau sẽ có trận đấu , cũng không thể phạm sai lầm a.Mà cùng lúc đó, Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa, Hoàng Phủ Kha, Tống Thanh Dương … mười mấy thiếu nam thiếu nữ, cũng vội vàng làm bánh kem thứ mà Tô Văn Nhi nói kia.Bọn họ có hoàng quý phi sai khiến ngự trù điểm tâm giỏi nhất cung đình đến giúp, bọn họ tập hợp từ khắp nơi trên toàn quốc, bọn họ có năng lực lại thông minh, suy một ra ba.Tô Văn Nhi đem nguyên lý cơ bản vừa nói ra, bọn họ có thể lĩnh hội, thậm chí còn có thể sửa đúng vài cái nơi nàng học thuộc nhầm.Đương nhiên Tô Văn Nhi không đời nào thừa nhận tự mình học thuộc sai, chỉ suy nghĩ là chính Tô Mạt cũng không biết là chính mình đã nói sai rồi.Bọn họ trước dựa vào những điều Tô Mạt đã nói, cho bánh vào nồi hấp, nhưng lúc hấp xong, luôn có cảm giác có vị không đúng.Đầu bếp Tôn Phúc Quý, tên hiệu “Nhất Đao”, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, không có bệnh chung giống người làm bếp đầu to cổ thô, ngược lại rất mạnh mẽ rắn rỏi.
Bọn họ có nội lực nên
tốc độ cùng lực đạo có thể duy trì đều, nói ra, chỉ sợ so với loại máy
đánh kem ở thời hiện đại cũng chả khác bao nhiêu.
Nàng sai Thủy Muội đốt một cây hương, cười hì hì nói:“Thẳng đến khi hương tắt hết nha, không thể ngừng.”
Nàng phải làm không ít những thứ linh tinh a, tinh luyện bơ, bơ sữa, còn phải làm rượu nhưỡng sữa đặc…vv.
Dù sao đây cũng là trận đấu hoàng gia, ngoài sắc hương vị, còn phải có chút khí thế, phái có phong thái hoành tráng mới được.
Đây không phải kiểu chơi đồ cổ, một viên hạt ngọc châu cũng có khả năng vô giá.
Mà chính là đồ ăn!
Vậy hai vị kia đã bị Tô Mạt chỉ huy rồi, nàng lại hơi cười nhìn A Cổ
Thái,“Hương thánh tiểu bằng hữu, phiền ngươi đem cho ta loại hương liệu
ta kêu ngươi điều phối có thể ăn được, bột phấn , dạng nước, dầu đều
phân biệt nhau ra.”
Hương khí, trạng thái, số lượng, đều là có yêu cầu.
Sao có thể tùy tùy tiện dùng chứ, nàng đâu phải loại người cứ hễ mở miệng là có thể đem đồ vật biến ra.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư ngồi ở một bên đập hạt hạch đào ăn, nhìn đám người Hoàng Phủ Cẩn lao động.
............
Than ôi, soái ca chính là soái ca nha, ép buộc bọn họ như vậy, bọn họ sao vẫn còn có phong độ như vậy chứ?
Vốn nàng tưởng A Cổ Thái bọn họ khẳng định sẽ bị nàng ép buộc đến không có
khí lực, không có tinh thần, mĩ nam liền biến thành xú nam chứ.
Kết quả tinh thần bọn họ thật sự tốt, ngay đến nhị ca cũng không có một chút mệt mỏi, vẫn duy trì phong độ tiêu sái như trước.
Liên tục hai ngày, Tô Mạt bọn họ ăn uống ngủ nghỉ đều ở Tú Xuân uyển, tuyệt đối không cho người khác cơ hội tới quấy rối.
Ngày hôm sau sẽ có trận đấu , cũng không thể phạm sai lầm a.
Mà cùng lúc đó, Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa, Hoàng Phủ Kha, Tống Thanh
Dương … mười mấy thiếu nam thiếu nữ, cũng vội vàng làm bánh kem thứ mà
Tô Văn Nhi nói kia.
Bọn họ có hoàng quý phi sai khiến ngự trù
điểm tâm giỏi nhất cung đình đến giúp, bọn họ tập hợp từ khắp nơi trên
toàn quốc, bọn họ có năng lực lại thông minh, suy một ra ba.
Tô
Văn Nhi đem nguyên lý cơ bản vừa nói ra, bọn họ có thể lĩnh hội, thậm
chí còn có thể sửa đúng vài cái nơi nàng học thuộc nhầm.
Đương
nhiên Tô Văn Nhi không đời nào thừa nhận tự mình học thuộc sai, chỉ suy
nghĩ là chính Tô Mạt cũng không biết là chính mình đã nói sai rồi.
Bọn họ trước dựa vào những điều Tô Mạt đã nói, cho bánh vào nồi hấp, nhưng lúc hấp xong, luôn có cảm giác có vị không đúng.
Đầu bếp Tôn Phúc Quý, tên hiệu “Nhất Đao”, thân hình cao lớn, mày rậm mắt
to, không có bệnh chung giống người làm bếp đầu to cổ thô, ngược lại rất mạnh mẽ rắn rỏi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bọn họ có nội lực nên tốc độ cùng lực đạo có thể duy trì đều, nói ra, chỉ sợ so với loại máy đánh kem ở thời hiện đại cũng chả khác bao nhiêu.Nàng sai Thủy Muội đốt một cây hương, cười hì hì nói:“Thẳng đến khi hương tắt hết nha, không thể ngừng.”Nàng phải làm không ít những thứ linh tinh a, tinh luyện bơ, bơ sữa, còn phải làm rượu nhưỡng sữa đặc…vv.Dù sao đây cũng là trận đấu hoàng gia, ngoài sắc hương vị, còn phải có chút khí thế, phái có phong thái hoành tráng mới được.Đây không phải kiểu chơi đồ cổ, một viên hạt ngọc châu cũng có khả năng vô giá.Mà chính là đồ ăn!Vậy hai vị kia đã bị Tô Mạt chỉ huy rồi, nàng lại hơi cười nhìn A Cổ Thái,“Hương thánh tiểu bằng hữu, phiền ngươi đem cho ta loại hương liệu ta kêu ngươi điều phối có thể ăn được, bột phấn , dạng nước, dầu đều phân biệt nhau ra.”Hương khí, trạng thái, số lượng, đều là có yêu cầu.Sao có thể tùy tùy tiện dùng chứ, nàng đâu phải loại người cứ hễ mở miệng là có thể đem đồ vật biến ra.Tô Mạt cùng đại tiểu thư ngồi ở một bên đập hạt hạch đào ăn, nhìn đám người Hoàng Phủ Cẩn lao động.............Than ôi, soái ca chính là soái ca nha, ép buộc bọn họ như vậy, bọn họ sao vẫn còn có phong độ như vậy chứ?Vốn nàng tưởng A Cổ Thái bọn họ khẳng định sẽ bị nàng ép buộc đến không có khí lực, không có tinh thần, mĩ nam liền biến thành xú nam chứ.Kết quả tinh thần bọn họ thật sự tốt, ngay đến nhị ca cũng không có một chút mệt mỏi, vẫn duy trì phong độ tiêu sái như trước.Liên tục hai ngày, Tô Mạt bọn họ ăn uống ngủ nghỉ đều ở Tú Xuân uyển, tuyệt đối không cho người khác cơ hội tới quấy rối.Ngày hôm sau sẽ có trận đấu , cũng không thể phạm sai lầm a.Mà cùng lúc đó, Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa, Hoàng Phủ Kha, Tống Thanh Dương … mười mấy thiếu nam thiếu nữ, cũng vội vàng làm bánh kem thứ mà Tô Văn Nhi nói kia.Bọn họ có hoàng quý phi sai khiến ngự trù điểm tâm giỏi nhất cung đình đến giúp, bọn họ tập hợp từ khắp nơi trên toàn quốc, bọn họ có năng lực lại thông minh, suy một ra ba.Tô Văn Nhi đem nguyên lý cơ bản vừa nói ra, bọn họ có thể lĩnh hội, thậm chí còn có thể sửa đúng vài cái nơi nàng học thuộc nhầm.Đương nhiên Tô Văn Nhi không đời nào thừa nhận tự mình học thuộc sai, chỉ suy nghĩ là chính Tô Mạt cũng không biết là chính mình đã nói sai rồi.Bọn họ trước dựa vào những điều Tô Mạt đã nói, cho bánh vào nồi hấp, nhưng lúc hấp xong, luôn có cảm giác có vị không đúng.Đầu bếp Tôn Phúc Quý, tên hiệu “Nhất Đao”, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, không có bệnh chung giống người làm bếp đầu to cổ thô, ngược lại rất mạnh mẽ rắn rỏi.