Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1248: Giang sơn mỹ nhân, ngươi chọn bên nào? 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”Nhị tiểu thư lắc đầu:“Tỷ tỷ, tỷ thực khờ mà. Sự việc ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia, việc tỷ cùng thái tử lén gặp gỡ, chúng ta biết, nhưng là hạ nhân biết sao? Cho dù biết ai dám tùy tiện nói ? Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ một câu, đừng để đến lúc cả hai bên đều dở, thái tử không nhìn, Tần gia cũng bỏ mặc. Lúc đó thật là khó sống nha!”Đại tiểu thư đứng dậy, quát: “Đi ra ngoài!”Nhị tiểu thư mỉm cười, đắc ý dào dạt , lại ra vẻ tỷ muội tình thâm: “Tỷ tỷ, muội chỉ muốn tỷ biết, không phải chỉ có Mạt nhi mới là muội muội của tỷ, muội cũng quan tâm tỷ không thua muội ấy đâu.”Nói xong nàng lại thướt tha đi.Trong phòng khách Tề vương phủ, Lăng Nhược hỏi Lưu Vân: “Sự tình như thế nào ?”Lưu Vân nói:“Tin tức truyền ra, đêm qua bệ hạ đột nhiên triệu kiến thái tử điện hạ, bảo hắn chỉ được chọn một trong hai, thái tử hay đại tiểu thư.”Lăng Nhược ít khi biểu tình cũng nhịn không được rùng mình:“Hắn chọn bên nào?”Tuy tiểu thư ra lệnh họ thúc đẩy cục diện này nhưng Lăng Nhược vẫn hy vọng thái tử không cần tổn thương đại tiểu thư quá sâu.Lưu Vân vẻ mặt trào phúng:“Chẳng lẽ ngươi đối thái tử còn ôm hi vọng? Nam nhân trên đời, có mấy ai được như vương gia chúng ta?”Lăng Nhược liếc hắn :“Ngươi không phải thái giám.”Lưu Vân mồ hôi lạnh, nói:“Thái tử chọn đại tiểu thư.”Lăng Nhược nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười, nói:“Hắn chọn thật không sai. Dù hắn không được làm thái tử nhưng chắc chắn tiểu thư chúng ta sẽ không bạc đãi hắn.......”“Ngươi nghĩ hay thật nhưng sự thật không tốt như ngươi tưởng đâu. Lúc Lưu Ngọc viết xong chiếu thư, vừa cầm lấy ấn tín, hắn đã đổi ý, cầu xin bệ hạ khai ân, hắn hồ đồ , hắn sẽ cố gắng làm một thái tử tốt......”“Phanh” một tiếng.Lưu Vân theo bản năng lui về phía sau, chỉ thấy cái bàn bát tiên bằng gỗ lê giữa hắn cùng Lăng Nhược bị vỡ thành năm mảnh, nằm la liệt dưới đất.Đuôi lông mày hắn nhảy dựng,“Ngươi – sao dám lấy đồ vật của vương gia trút giận hả?”Lăng Nhược lạnh lùng:“Câm miệng, sau đó thì sao?”Lưu Vân buông tay:“Còn sao nữa, hai ngày sau hoàng đế sẽ hạ chỉ sắc phong Tả tiểu thư làm thái tử phi.”Lăng Nhược xoay người đi, Lưu Vân cười nói:“Này, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao hoàng đế trước kia muốn đại tiểu thư gả cho thái tử, giờ lại đổi ý sao?”
Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”
Nhị tiểu thư lắc đầu:“Tỷ tỷ, tỷ thực khờ mà. Sự việc ảnh hưởng đến mặt mũi
hoàng gia, việc tỷ cùng thái tử lén gặp gỡ, chúng ta biết, nhưng là hạ
nhân biết sao? Cho dù biết ai dám tùy tiện nói ? Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ một câu, đừng để đến lúc cả hai bên đều dở, thái tử không nhìn, Tần
gia cũng bỏ mặc. Lúc đó thật là khó sống nha!”
Đại tiểu thư đứng dậy, quát: “Đi ra ngoài!”
Nhị tiểu thư mỉm cười, đắc ý dào dạt , lại ra vẻ tỷ muội tình thâm: “Tỷ tỷ, muội chỉ muốn tỷ biết, không phải chỉ có Mạt nhi mới là muội muội của
tỷ, muội cũng quan tâm tỷ không thua muội ấy đâu.”
Nói xong nàng lại thướt tha đi.
Trong phòng khách Tề vương phủ, Lăng Nhược hỏi Lưu Vân: “Sự tình như thế nào ?”
Lưu Vân nói:“Tin tức truyền ra, đêm qua bệ hạ đột nhiên triệu kiến thái tử
điện hạ, bảo hắn chỉ được chọn một trong hai, thái tử hay đại tiểu thư.”
Lăng Nhược ít khi biểu tình cũng nhịn không được rùng mình:“Hắn chọn bên nào?”
Tuy tiểu thư ra lệnh họ thúc đẩy cục diện này nhưng Lăng Nhược vẫn hy vọng thái tử không cần tổn thương đại tiểu thư quá sâu.
Lưu Vân vẻ mặt trào phúng:“Chẳng lẽ ngươi đối thái tử còn ôm hi vọng? Nam nhân trên đời, có mấy ai được như vương gia chúng ta?”
Lăng Nhược liếc hắn :“Ngươi không phải thái giám.”
Lưu Vân mồ hôi lạnh, nói:“Thái tử chọn đại tiểu thư.”
Lăng Nhược nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười, nói:“Hắn chọn thật không sai. Dù hắn
không được làm thái tử nhưng chắc chắn tiểu thư chúng ta sẽ không bạc
đãi hắn.......”
“Ngươi nghĩ hay thật nhưng sự thật không tốt như
ngươi tưởng đâu. Lúc Lưu Ngọc viết xong chiếu thư, vừa cầm lấy ấn tín,
hắn đã đổi ý, cầu xin bệ hạ khai ân, hắn hồ đồ , hắn sẽ cố gắng làm một
thái tử tốt......”
“Phanh” một tiếng.
Lưu Vân theo bản
năng lui về phía sau, chỉ thấy cái bàn bát tiên bằng gỗ lê giữa hắn cùng Lăng Nhược bị vỡ thành năm mảnh, nằm la liệt dưới đất.
Đuôi lông mày hắn nhảy dựng,“Ngươi – sao dám lấy đồ vật của vương gia trút giận hả?”
Lăng Nhược lạnh lùng:“Câm miệng, sau đó thì sao?”
Lưu Vân buông tay:“Còn sao nữa, hai ngày sau hoàng đế sẽ hạ chỉ sắc phong Tả tiểu thư làm thái tử phi.”
Lăng Nhược xoay người đi, Lưu Vân cười nói:“Này, chẳng lẽ ngươi không muốn
biết vì sao hoàng đế trước kia muốn đại tiểu thư gả cho thái tử, giờ lại đổi ý sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư lạnh lùng nói:“Chờ nghe chỉ không phải được rồi sao?”Nhị tiểu thư lắc đầu:“Tỷ tỷ, tỷ thực khờ mà. Sự việc ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia, việc tỷ cùng thái tử lén gặp gỡ, chúng ta biết, nhưng là hạ nhân biết sao? Cho dù biết ai dám tùy tiện nói ? Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ một câu, đừng để đến lúc cả hai bên đều dở, thái tử không nhìn, Tần gia cũng bỏ mặc. Lúc đó thật là khó sống nha!”Đại tiểu thư đứng dậy, quát: “Đi ra ngoài!”Nhị tiểu thư mỉm cười, đắc ý dào dạt , lại ra vẻ tỷ muội tình thâm: “Tỷ tỷ, muội chỉ muốn tỷ biết, không phải chỉ có Mạt nhi mới là muội muội của tỷ, muội cũng quan tâm tỷ không thua muội ấy đâu.”Nói xong nàng lại thướt tha đi.Trong phòng khách Tề vương phủ, Lăng Nhược hỏi Lưu Vân: “Sự tình như thế nào ?”Lưu Vân nói:“Tin tức truyền ra, đêm qua bệ hạ đột nhiên triệu kiến thái tử điện hạ, bảo hắn chỉ được chọn một trong hai, thái tử hay đại tiểu thư.”Lăng Nhược ít khi biểu tình cũng nhịn không được rùng mình:“Hắn chọn bên nào?”Tuy tiểu thư ra lệnh họ thúc đẩy cục diện này nhưng Lăng Nhược vẫn hy vọng thái tử không cần tổn thương đại tiểu thư quá sâu.Lưu Vân vẻ mặt trào phúng:“Chẳng lẽ ngươi đối thái tử còn ôm hi vọng? Nam nhân trên đời, có mấy ai được như vương gia chúng ta?”Lăng Nhược liếc hắn :“Ngươi không phải thái giám.”Lưu Vân mồ hôi lạnh, nói:“Thái tử chọn đại tiểu thư.”Lăng Nhược nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười, nói:“Hắn chọn thật không sai. Dù hắn không được làm thái tử nhưng chắc chắn tiểu thư chúng ta sẽ không bạc đãi hắn.......”“Ngươi nghĩ hay thật nhưng sự thật không tốt như ngươi tưởng đâu. Lúc Lưu Ngọc viết xong chiếu thư, vừa cầm lấy ấn tín, hắn đã đổi ý, cầu xin bệ hạ khai ân, hắn hồ đồ , hắn sẽ cố gắng làm một thái tử tốt......”“Phanh” một tiếng.Lưu Vân theo bản năng lui về phía sau, chỉ thấy cái bàn bát tiên bằng gỗ lê giữa hắn cùng Lăng Nhược bị vỡ thành năm mảnh, nằm la liệt dưới đất.Đuôi lông mày hắn nhảy dựng,“Ngươi – sao dám lấy đồ vật của vương gia trút giận hả?”Lăng Nhược lạnh lùng:“Câm miệng, sau đó thì sao?”Lưu Vân buông tay:“Còn sao nữa, hai ngày sau hoàng đế sẽ hạ chỉ sắc phong Tả tiểu thư làm thái tử phi.”Lăng Nhược xoay người đi, Lưu Vân cười nói:“Này, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao hoàng đế trước kia muốn đại tiểu thư gả cho thái tử, giờ lại đổi ý sao?”