Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1284: Kì binh chiến thắng 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng tỏ vẻ sợ: “Hải đương gia, muội hơi sợ Vu công tử. Người đó như là u hồn vậy. Trước đây hắn cũng ở trên núi? Sao ca ca không nói, biết hắn ở chỗ này, muội chết cũng không tới đây đâu.”Hải Nhất Đao an ủi nàng: “Nha đầu, không sợ, đại ca nhìn vậy thôi chứ không tới nỗi, huynh ấy chỉ true muội thôi.”Nói một hồi, Hải Nhất Đao cũng không dề cập tới chuyện hắn làm sao gặp được Vu Hận sinh, còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ.Tô Mạt hỏi:“ Muội chỉ sợ triều đình sẽ dùng đại pháo tấn công chúng ta. Lúc còn ở chung với Tô tiểu thư, nàng hay nói cho ta nghe, rằng sẽ cho đại pháo tấn công lên đây, một ngày không được thì hai ngày, nhất định sẽ san bằng chỗ này”Lúc này, có tiếng người bẩm báo: “Đại đương gia, anh em báo có một số quan binh xuất hiện, hình như họ chuyển gì dó lên đỉnh núi đối diện.”Núi Dã Kê, núi Hắc Hổ, núi Mạnh Lương ở gần nhau, trong đó Dã Kê và Hắc Hổ là hai ngọn núi địa hình hiểm trở, còn Mạnh Lương chỉ là ngọn núi bình thường, không chút tác dụng.Mà núi Mạnh Lương chỉ cách Dã Kê vài chục trượng.Chắc chắn quan phủ đang vận chuyển đại pháo lên đó.Hải Nhất Đao hừ một tiếng:“Lão tử không sợ, may mắn sớm có chuẩn bị.”Hắn bảo Tô Mạt đừng sợ, cứ an tâm ngủ, hắn còn ra ngoài họp mặt với đám Tiết nhị đương gia. Tin tức Hải Ưng đưa tới quả không sai.Mọi người ồn ào muốn tập kích Lai Châu, doạt đại pháo, không khí nhốn nháo.Còn với nhưng người đưa ra chủ trương lấy tịnh chế động, liền hỏi: “Không lẽ ngươi giữ khăn, chuẩn bị đầu hàng?” khiến cho không khí bùng nổ, mạnh ai nấy nói, công kích lẫn nhau.Đột nhiên, một tiếng nor làm rung chuyên đất trời, Dã Kê rung lên từng đợt.Mọi người kinh hãi, lập tức dựa theo kế hoạch, dẫn trẻ con, người già trốn trước, trai tráng ở lại phản kích.Có người lớn tiếng chửi: “Vô liêm sỉ, bọn họ tránh ở núi đối diện, nếu muốn đánh bọn họ, chúng ta phải có đại pháo, để lão tử qua đó cho chúng một trận”Lại có người phản đối, sợ có mai phục. Người kia gấp gáp: “Ngươi nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ chúng lấy pháo tiêu diệt hết chúng ta?”
Nàng tỏ vẻ sợ: “Hải
đương gia, muội hơi sợ Vu công tử. Người đó như là u hồn vậy. Trước đây
hắn cũng ở trên núi? Sao ca ca không nói, biết hắn ở chỗ này, muội chết
cũng không tới đây đâu.”
Hải Nhất Đao an ủi nàng: “Nha đầu, không sợ, đại ca nhìn vậy thôi chứ không tới nỗi, huynh ấy chỉ true muội thôi.”
Nói một hồi, Hải Nhất Đao cũng không dề cập tới chuyện hắn làm sao gặp được Vu Hận sinh, còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ.
Tô Mạt hỏi:“ Muội chỉ sợ triều đình sẽ dùng đại pháo tấn công chúng ta.
Lúc còn ở chung với Tô tiểu thư, nàng hay nói cho ta nghe, rằng sẽ cho
đại pháo tấn công lên đây, một ngày không được thì hai ngày, nhất định
sẽ san bằng chỗ này”
Lúc này, có tiếng người bẩm báo: “Đại đương
gia, anh em báo có một số quan binh xuất hiện, hình như họ chuyển gì dó
lên đỉnh núi đối diện.”
Núi Dã Kê, núi Hắc Hổ, núi Mạnh Lương ở
gần nhau, trong đó Dã Kê và Hắc Hổ là hai ngọn núi địa hình hiểm trở,
còn Mạnh Lương chỉ là ngọn núi bình thường, không chút tác dụng.
Mà núi Mạnh Lương chỉ cách Dã Kê vài chục trượng.
Chắc chắn quan phủ đang vận chuyển đại pháo lên đó.
Hải Nhất Đao hừ một tiếng:“Lão tử không sợ, may mắn sớm có chuẩn bị.”
Hắn bảo Tô Mạt đừng sợ, cứ an tâm ngủ, hắn còn ra ngoài họp mặt với đám
Tiết nhị đương gia. Tin tức Hải Ưng đưa tới quả không sai.
Mọi người ồn ào muốn tập kích Lai Châu, doạt đại pháo, không khí nhốn nháo.
Còn với nhưng người đưa ra chủ trương lấy tịnh chế động, liền hỏi: “Không
lẽ ngươi giữ khăn, chuẩn bị đầu hàng?” khiến cho không khí bùng nổ, mạnh ai nấy nói, công kích lẫn nhau.
Đột nhiên, một tiếng nor làm rung chuyên đất trời, Dã Kê rung lên từng đợt.
Mọi người kinh hãi, lập tức dựa theo kế hoạch, dẫn trẻ con, người già trốn trước, trai tráng ở lại phản kích.
Có người lớn tiếng chửi: “Vô liêm sỉ, bọn họ tránh ở núi đối diện, nếu
muốn đánh bọn họ, chúng ta phải có đại pháo, để lão tử qua đó cho chúng
một trận”
Lại có người phản đối, sợ có mai phục. Người kia gấp
gáp: “Ngươi nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ chúng lấy pháo tiêu diệt
hết chúng ta?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng tỏ vẻ sợ: “Hải đương gia, muội hơi sợ Vu công tử. Người đó như là u hồn vậy. Trước đây hắn cũng ở trên núi? Sao ca ca không nói, biết hắn ở chỗ này, muội chết cũng không tới đây đâu.”Hải Nhất Đao an ủi nàng: “Nha đầu, không sợ, đại ca nhìn vậy thôi chứ không tới nỗi, huynh ấy chỉ true muội thôi.”Nói một hồi, Hải Nhất Đao cũng không dề cập tới chuyện hắn làm sao gặp được Vu Hận sinh, còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ.Tô Mạt hỏi:“ Muội chỉ sợ triều đình sẽ dùng đại pháo tấn công chúng ta. Lúc còn ở chung với Tô tiểu thư, nàng hay nói cho ta nghe, rằng sẽ cho đại pháo tấn công lên đây, một ngày không được thì hai ngày, nhất định sẽ san bằng chỗ này”Lúc này, có tiếng người bẩm báo: “Đại đương gia, anh em báo có một số quan binh xuất hiện, hình như họ chuyển gì dó lên đỉnh núi đối diện.”Núi Dã Kê, núi Hắc Hổ, núi Mạnh Lương ở gần nhau, trong đó Dã Kê và Hắc Hổ là hai ngọn núi địa hình hiểm trở, còn Mạnh Lương chỉ là ngọn núi bình thường, không chút tác dụng.Mà núi Mạnh Lương chỉ cách Dã Kê vài chục trượng.Chắc chắn quan phủ đang vận chuyển đại pháo lên đó.Hải Nhất Đao hừ một tiếng:“Lão tử không sợ, may mắn sớm có chuẩn bị.”Hắn bảo Tô Mạt đừng sợ, cứ an tâm ngủ, hắn còn ra ngoài họp mặt với đám Tiết nhị đương gia. Tin tức Hải Ưng đưa tới quả không sai.Mọi người ồn ào muốn tập kích Lai Châu, doạt đại pháo, không khí nhốn nháo.Còn với nhưng người đưa ra chủ trương lấy tịnh chế động, liền hỏi: “Không lẽ ngươi giữ khăn, chuẩn bị đầu hàng?” khiến cho không khí bùng nổ, mạnh ai nấy nói, công kích lẫn nhau.Đột nhiên, một tiếng nor làm rung chuyên đất trời, Dã Kê rung lên từng đợt.Mọi người kinh hãi, lập tức dựa theo kế hoạch, dẫn trẻ con, người già trốn trước, trai tráng ở lại phản kích.Có người lớn tiếng chửi: “Vô liêm sỉ, bọn họ tránh ở núi đối diện, nếu muốn đánh bọn họ, chúng ta phải có đại pháo, để lão tử qua đó cho chúng một trận”Lại có người phản đối, sợ có mai phục. Người kia gấp gáp: “Ngươi nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ chúng lấy pháo tiêu diệt hết chúng ta?”