Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1304: Biến cố phát sinh: Tra hỏi Tô Văn Nhi 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu là trước kia, vì thanh danh Tô gia, bà sẽ cố nhịn bởi vì bọn nhỏ chưa đứa nào cưới gả, còn cần sự có mặt của ả.Nhưng giờ, Tô Trì định sắp cưới công chúa, Nhu nhi hôn sự cũng xong, huống gì Tần Nguyên Quân còn mê mang không rõ. Mẹ ruột bọn chúng có gì cũng không ảnh hưởng được, mà thế lực Tô gia bây giờ cũng không ai dám khinh khi.Hơn nữa, lão phu nhân đoán Vương gia chắc chắn sẽ không đem Vương phu nhân về. Nữ nhân trong gia tộc lớn mà bị hưu, chỉ có đường chết. Bà làm vậy chỉ muốn chặn miệng nhà họ Vương, để họ không xen vào chuyện bà xử trí con dâu.Tô Nhân Vũ nặng nề: “ Nàng ta không phải bị nhốt ở hậu viện sao? Nàng ra ngoài bằng cách nào?”Mắt lão phu nhân càng tối hơn: “Còn một chuyện mẹ vẫn chưa có dịp nói với con.”Trống ngực Tô Nhân Vũ đập thình thịch, không phải Mạt nhi xảy ra chuyện chứ? Một đứa con gái như nó, tham gia cái gì diệt thổ phỉ?Ông nhìn thằng mẹ mình: “Mẫu thân, còn chuyện gì nữa?”Lão phu nhân sắc mặt càng phát ra âm trầm:“Nhị nha đầu......”Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng thở ra:“Nó sao nữa?”Đại tỷ nó còn chưa gả, không lẽ nó còn gấp hơnLão phu nhân cả giận:“Nha đầu này quá lớn gan, dám cùng người làm chuyện bại hoại, giờ bụng cũng gần hai tháng.”Tô Nhân Vũ choán váng, đầu ong ong như bị ai lấy cây đập xuống. Nhà mình lại xảy ra loại chuyện này?Ngực ông như bị ai bóp chặt, hít thở không thong, vụt đứng dậy sải bước ra ngoài.Lão phu nhân thấy vậy quát:“Đứng lại!”Tô Nhân Vũ trở lại:“Mẫu thân!”Trong nhà không có chủ mẫu quản lí tốt mọi chuyện, ông ở bên ngoài lo việc triều chính, không đủ sức lực lo chuyện nhà, kết quả xảy ra bao nhiêu thứ, hỏi ông sao bình tĩnh nổi?“ Con ngồi đó cho ta!”Lão phu nhân vỗ bàn.Tô Nhân Vũ đờ đẫn ngồi xuống, sắc mặt âm tình bất định.Lão phu nhân nói:“Nếu bị người làm bẩn, bỏ đứa nhỏ trong bụng, cho nó xuống tóc đi tu. Nếu nó dám tư thông, coi như con không có đứa con này, dù sao con cũng còn trẻ, còn có con khác được. Nhưng mà, mẹ thấy nó không chút gì sợ hãi. Có thể, mọi việc không đơn giản.”
Nếu là trước kia, vì thanh danh Tô gia, bà sẽ cố nhịn bởi vì bọn nhỏ chưa đứa nào cưới gả, còn cần sự có mặt của ả.
Nhưng giờ, Tô Trì định sắp cưới công chúa, Nhu nhi hôn sự cũng xong, huống gì Tần Nguyên Quân còn mê mang không rõ. Mẹ ruột bọn chúng có gì cũng
không ảnh hưởng được, mà thế lực Tô gia bây giờ cũng không ai dám khinh
khi.
Hơn nữa, lão phu nhân đoán Vương gia chắc chắn sẽ không đem
Vương phu nhân về. Nữ nhân trong gia tộc lớn mà bị hưu, chỉ có đường
chết. Bà làm vậy chỉ muốn chặn miệng nhà họ Vương, để họ không xen vào
chuyện bà xử trí con dâu.
Tô Nhân Vũ nặng nề: “ Nàng ta không phải bị nhốt ở hậu viện sao? Nàng ra ngoài bằng cách nào?”
Mắt lão phu nhân càng tối hơn: “Còn một chuyện mẹ vẫn chưa có dịp nói với con.”
Trống ngực Tô Nhân Vũ đập thình thịch, không phải Mạt nhi xảy ra chuyện chứ?
Một đứa con gái như nó, tham gia cái gì diệt thổ phỉ?
Ông nhìn thằng mẹ mình: “Mẫu thân, còn chuyện gì nữa?”
Lão phu nhân sắc mặt càng phát ra âm trầm:“Nhị nha đầu......”
Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng thở ra:“Nó sao nữa?”
Đại tỷ nó còn chưa gả, không lẽ nó còn gấp hơn
Lão phu nhân cả giận:“Nha đầu này quá lớn gan, dám cùng người làm chuyện bại hoại, giờ bụng cũng gần hai tháng.”
Tô Nhân Vũ choán váng, đầu ong ong như bị ai lấy cây đập xuống. Nhà mình lại xảy ra loại chuyện này?
Ngực ông như bị ai bóp chặt, hít thở không thong, vụt đứng dậy sải bước ra ngoài.
Lão phu nhân thấy vậy quát:“Đứng lại!”
Tô Nhân Vũ trở lại:“Mẫu thân!”
Trong nhà không có chủ mẫu quản lí tốt mọi chuyện, ông ở bên ngoài lo việc
triều chính, không đủ sức lực lo chuyện nhà, kết quả xảy ra bao nhiêu
thứ, hỏi ông sao bình tĩnh nổi?
“ Con ngồi đó cho ta!”Lão phu nhân vỗ bàn.
Tô Nhân Vũ đờ đẫn ngồi xuống, sắc mặt âm tình bất định.
Lão phu nhân nói:“Nếu bị người làm bẩn, bỏ đứa nhỏ trong bụng, cho nó xuống tóc đi tu. Nếu nó dám tư thông, coi như con không có đứa con này, dù
sao con cũng còn trẻ, còn có con khác được. Nhưng mà, mẹ thấy nó không
chút gì sợ hãi. Có thể, mọi việc không đơn giản.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nếu là trước kia, vì thanh danh Tô gia, bà sẽ cố nhịn bởi vì bọn nhỏ chưa đứa nào cưới gả, còn cần sự có mặt của ả.Nhưng giờ, Tô Trì định sắp cưới công chúa, Nhu nhi hôn sự cũng xong, huống gì Tần Nguyên Quân còn mê mang không rõ. Mẹ ruột bọn chúng có gì cũng không ảnh hưởng được, mà thế lực Tô gia bây giờ cũng không ai dám khinh khi.Hơn nữa, lão phu nhân đoán Vương gia chắc chắn sẽ không đem Vương phu nhân về. Nữ nhân trong gia tộc lớn mà bị hưu, chỉ có đường chết. Bà làm vậy chỉ muốn chặn miệng nhà họ Vương, để họ không xen vào chuyện bà xử trí con dâu.Tô Nhân Vũ nặng nề: “ Nàng ta không phải bị nhốt ở hậu viện sao? Nàng ra ngoài bằng cách nào?”Mắt lão phu nhân càng tối hơn: “Còn một chuyện mẹ vẫn chưa có dịp nói với con.”Trống ngực Tô Nhân Vũ đập thình thịch, không phải Mạt nhi xảy ra chuyện chứ? Một đứa con gái như nó, tham gia cái gì diệt thổ phỉ?Ông nhìn thằng mẹ mình: “Mẫu thân, còn chuyện gì nữa?”Lão phu nhân sắc mặt càng phát ra âm trầm:“Nhị nha đầu......”Tô Nhân Vũ nhẹ nhàng thở ra:“Nó sao nữa?”Đại tỷ nó còn chưa gả, không lẽ nó còn gấp hơnLão phu nhân cả giận:“Nha đầu này quá lớn gan, dám cùng người làm chuyện bại hoại, giờ bụng cũng gần hai tháng.”Tô Nhân Vũ choán váng, đầu ong ong như bị ai lấy cây đập xuống. Nhà mình lại xảy ra loại chuyện này?Ngực ông như bị ai bóp chặt, hít thở không thong, vụt đứng dậy sải bước ra ngoài.Lão phu nhân thấy vậy quát:“Đứng lại!”Tô Nhân Vũ trở lại:“Mẫu thân!”Trong nhà không có chủ mẫu quản lí tốt mọi chuyện, ông ở bên ngoài lo việc triều chính, không đủ sức lực lo chuyện nhà, kết quả xảy ra bao nhiêu thứ, hỏi ông sao bình tĩnh nổi?“ Con ngồi đó cho ta!”Lão phu nhân vỗ bàn.Tô Nhân Vũ đờ đẫn ngồi xuống, sắc mặt âm tình bất định.Lão phu nhân nói:“Nếu bị người làm bẩn, bỏ đứa nhỏ trong bụng, cho nó xuống tóc đi tu. Nếu nó dám tư thông, coi như con không có đứa con này, dù sao con cũng còn trẻ, còn có con khác được. Nhưng mà, mẹ thấy nó không chút gì sợ hãi. Có thể, mọi việc không đơn giản.”