Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1346: Xử trí Vương phu nhân 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt biết, thời đại này mà xuất hiện loại bệnh như vậy là vô phương cứu chữa, người thân của bệnh nhân chỉ có thể nhìn thân nhân của mình từ từ héo rút, chừng năm rưỡi sau thì mất.Nàng không muốn tỷ tỷ đau khổ. Hơn nữa, Tần Nguyên Quân là người tốt, chỉ vì ái mộ tỷ tỷ mà bị hạ độc thủ, hỏi sao nàng không giận ?Vì thế, nàng sẽ cố gắng điều trị cho huynh ấy, để tỷ tỷ và huynh ấy sống bên nhau đến đầu bạc răng long, tức chết cái tên thái tử kia.Dù Tần Nguyên Quân vẫn chưa tỉnh nhưng bên người lúc nào cũng có người trong nom. Mọi người nói chuyện gì cũng không ngại hắn, mỗi ngày sẽ đẩy hắn ra ngoài hóng mát, giống như hắn chưa bao giờ bất tỉnh vậy.Mấy ngày trôi qua, đảo mắt đã tới lễ Thất tịch.Tô Nhân Vũ với hai con trai vẫn bận trăm công nghìn việc, phỏng chừng nếu muốn dọn sạch hậu quả do Vu Hận Sinh để lại chắc phải tới năm mới.Giờ có thêm tô Mạt, tâm tình Tô Nhân Vũ cũng thoải mái hơn, có thể để hết tâm lực lo việc triều đình.Hôm nay là Lễ Thất tịch, trong cung ban cho không ít trái cây cùng chỉ thêu đầy màu sắc.Đêm xuống, Tô Nhân Vũ cũng hai con trở về. Hoàng đế còn cho phép An bình công chúa xa giá qua đây, làm quen với tỷ muội Tô gia, tránh khỏi gả đến lại lạ lẫm.Thương thế Lăng Nhược tốt lên nhiều, mang lễ vật của Diệp Tri Vân cùng Hoàng Phủ Cẩn cho Tô Mạt, hơn nữa truyền lại lời Tề Vương, lát nữa sẽ qua đây.Tô Mạt rất cảm kích Lăng Nhược đã không ngại nguy hiểm cứu tổ mẫu nên yêu cầu nàng không cần hầu hạ, chr cần tham gia náo nhiệt với mọi người là tốt rồi.Lão phu nhân mới bị thương không lâu, sức khỏe không bằng lúc trước, vui vẻ nhìn tỷ muội các nàng lạy thất tỷ thần, lại ồn ào thi xem ai khéo tay, đua nhau thêu.. mệt thì ngồi xuống ríu rít nói chuyện với các ma ma.Tô Nhân Vũ cũng tới tham gia náo nhiệt, ngồi kế bên mẫu thân, câu được câu không nói chuyện cùng bọn nhỏ.Tô Việt chơi cùng bọn muội muội ở trong sân.Tô Trì nhìn thấy cả nhà vui vẻ nhưng lại không thấy mẫu thân với nhị muội đâu, còn thấy Tần Nguyên Quân được người cung kính hầu hạ thì nổi nóng :“ Ngay cả người ngoài cũng tới tham gia náo nhiệt nhưng chủ mẫu lại không được có mặt là nghĩa làm sao ? "Hắn là huynh trưởng nên Tô Việt không trả lời lại, đây là quy củ của gia tộc.

Tô Mạt biết, thời đại
này mà xuất hiện loại bệnh như vậy là vô phương cứu chữa, người thân của bệnh nhân chỉ có thể nhìn thân nhân của mình từ từ héo rút, chừng năm
rưỡi sau thì mất.

Nàng không muốn tỷ tỷ đau khổ. Hơn nữa, Tần
Nguyên Quân là người tốt, chỉ vì ái mộ tỷ tỷ mà bị hạ độc thủ, hỏi sao
nàng không giận ?

Vì thế, nàng sẽ cố gắng điều trị cho huynh ấy,
để tỷ tỷ và huynh ấy sống bên nhau đến đầu bạc răng long, tức chết cái
tên thái tử kia.

Dù Tần Nguyên Quân vẫn chưa tỉnh nhưng bên người lúc nào cũng có người trong nom. Mọi người nói chuyện gì cũng không
ngại hắn, mỗi ngày sẽ đẩy hắn ra ngoài hóng mát, giống như hắn chưa bao
giờ bất tỉnh vậy.

Mấy ngày trôi qua, đảo mắt đã tới lễ Thất tịch.

Tô Nhân Vũ với hai con trai vẫn bận trăm công nghìn việc, phỏng chừng nếu
muốn dọn sạch hậu quả do Vu Hận Sinh để lại chắc phải tới năm mới.

Giờ có thêm tô Mạt, tâm tình Tô Nhân Vũ cũng thoải mái hơn, có thể để hết tâm lực lo việc triều đình.

Hôm nay là Lễ Thất tịch, trong cung ban cho không ít trái cây cùng chỉ thêu đầy màu sắc.

Đêm xuống, Tô Nhân Vũ cũng hai con trở về. Hoàng đế còn cho phép An bình
công chúa xa giá qua đây, làm quen với tỷ muội Tô gia, tránh khỏi gả đến lại lạ lẫm.

Thương thế Lăng Nhược tốt lên nhiều, mang lễ vật của Diệp Tri Vân cùng Hoàng Phủ Cẩn cho Tô Mạt, hơn nữa truyền lại lời Tề
Vương, lát nữa sẽ qua đây.

Tô Mạt rất cảm kích Lăng Nhược đã
không ngại nguy hiểm cứu tổ mẫu nên yêu cầu nàng không cần hầu hạ, chr
cần tham gia náo nhiệt với mọi người là tốt rồi.

Lão phu nhân mới bị thương không lâu, sức khỏe không bằng lúc trước, vui vẻ nhìn tỷ muội các nàng lạy thất tỷ thần, lại ồn ào thi xem ai khéo tay, đua nhau
thêu.. mệt thì ngồi xuống ríu rít nói chuyện với các ma ma.

Tô Nhân Vũ cũng tới tham gia náo nhiệt, ngồi kế bên mẫu thân, câu được câu không nói chuyện cùng bọn nhỏ.

Tô Việt chơi cùng bọn muội muội ở trong sân.

Tô Trì nhìn thấy cả nhà vui vẻ nhưng lại không thấy mẫu thân với nhị muội
đâu, còn thấy Tần Nguyên Quân được người cung kính hầu hạ thì nổi nóng
:“ Ngay cả người ngoài cũng tới tham gia náo nhiệt nhưng chủ mẫu lại
không được có mặt là nghĩa làm sao ? "

Hắn là huynh trưởng nên Tô Việt không trả lời lại, đây là quy củ của gia tộc.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt biết, thời đại này mà xuất hiện loại bệnh như vậy là vô phương cứu chữa, người thân của bệnh nhân chỉ có thể nhìn thân nhân của mình từ từ héo rút, chừng năm rưỡi sau thì mất.Nàng không muốn tỷ tỷ đau khổ. Hơn nữa, Tần Nguyên Quân là người tốt, chỉ vì ái mộ tỷ tỷ mà bị hạ độc thủ, hỏi sao nàng không giận ?Vì thế, nàng sẽ cố gắng điều trị cho huynh ấy, để tỷ tỷ và huynh ấy sống bên nhau đến đầu bạc răng long, tức chết cái tên thái tử kia.Dù Tần Nguyên Quân vẫn chưa tỉnh nhưng bên người lúc nào cũng có người trong nom. Mọi người nói chuyện gì cũng không ngại hắn, mỗi ngày sẽ đẩy hắn ra ngoài hóng mát, giống như hắn chưa bao giờ bất tỉnh vậy.Mấy ngày trôi qua, đảo mắt đã tới lễ Thất tịch.Tô Nhân Vũ với hai con trai vẫn bận trăm công nghìn việc, phỏng chừng nếu muốn dọn sạch hậu quả do Vu Hận Sinh để lại chắc phải tới năm mới.Giờ có thêm tô Mạt, tâm tình Tô Nhân Vũ cũng thoải mái hơn, có thể để hết tâm lực lo việc triều đình.Hôm nay là Lễ Thất tịch, trong cung ban cho không ít trái cây cùng chỉ thêu đầy màu sắc.Đêm xuống, Tô Nhân Vũ cũng hai con trở về. Hoàng đế còn cho phép An bình công chúa xa giá qua đây, làm quen với tỷ muội Tô gia, tránh khỏi gả đến lại lạ lẫm.Thương thế Lăng Nhược tốt lên nhiều, mang lễ vật của Diệp Tri Vân cùng Hoàng Phủ Cẩn cho Tô Mạt, hơn nữa truyền lại lời Tề Vương, lát nữa sẽ qua đây.Tô Mạt rất cảm kích Lăng Nhược đã không ngại nguy hiểm cứu tổ mẫu nên yêu cầu nàng không cần hầu hạ, chr cần tham gia náo nhiệt với mọi người là tốt rồi.Lão phu nhân mới bị thương không lâu, sức khỏe không bằng lúc trước, vui vẻ nhìn tỷ muội các nàng lạy thất tỷ thần, lại ồn ào thi xem ai khéo tay, đua nhau thêu.. mệt thì ngồi xuống ríu rít nói chuyện với các ma ma.Tô Nhân Vũ cũng tới tham gia náo nhiệt, ngồi kế bên mẫu thân, câu được câu không nói chuyện cùng bọn nhỏ.Tô Việt chơi cùng bọn muội muội ở trong sân.Tô Trì nhìn thấy cả nhà vui vẻ nhưng lại không thấy mẫu thân với nhị muội đâu, còn thấy Tần Nguyên Quân được người cung kính hầu hạ thì nổi nóng :“ Ngay cả người ngoài cũng tới tham gia náo nhiệt nhưng chủ mẫu lại không được có mặt là nghĩa làm sao ? "Hắn là huynh trưởng nên Tô Việt không trả lời lại, đây là quy củ của gia tộc.

Chương 1346: Xử trí Vương phu nhân 01