Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1347: Xử trí Vương phu nhân 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cũng không để ý, lạnh lùng nói:“Chúng ta còn tưởng trong mắt đại ca chỉ có chủ tử mình, không biết đến huynh đệ tỷ muội này nữa chứ. "Tô Trì bị nàng nói tới mặt mày xanh mét, đùng đùng bỏ ra đình ngồi.An Bình công chúa đang cùng đại tiểu thư hái hoa, thấy Tô Trì nổi giận, liền ra hiệu các cung nữ tránh ra, lại khéo để đại tiểu thư tới chỗ Tô Mạt, bản thân mình đi tới đình gặp hắn.Tô Trì thấy nàng tới, hừ một tiếng, cũng không đứng dậy hành lễ.An Bình cắn môi, cũng không đem địa vị công chúa ra áp chế, dịu dàng nói : " Thiếp thấy các muội ấy rất tốt, có lẽ, chàng nên thân cận với các nàng nhiều hơn. "Tô Trì không nói nữa lời, quay người bỏ đi.An Bình công chúa bị người không ngó tới, tâm tình kém tới cực điểm, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ tới muốn ngất đi.Cung nữ bên kia vẫn âm thầm quan sát, vội tới đỡ nàng, phát hiện tay nàng lạnh như băng, khẽ nói : " Công chúa, chúng ta ngồi cũng lâu rồi, nên về cung thôi. "An Bình lắc đầu, dẫn người tới cáo từ.Vừa đi tới đã thấy một bà tử vội chạy tới, hình như nói gì đó với Tô Mạt.Tô Mạt a một tiếng, lập tức kêu Lăng Nhược cùng vài người đi với nàng.Đại tiểu thư vội hỏi có chuyện gì, Tô Mạt họ cười :“Các tỷ cứ ở đây tiếp công chúa điện hạ, muội qua đây một chút. "Nàng lại dặn người giữ yên lặng, không cần kinh động lão phu nhân, tránh cho người tức giận.Nàng cũng không cho các tỷ tỷ với ca ca đi theo mình bởi nàng biết, trong lòng họ quan hệ tôn ti còn nặng lắm.Tô Mạt dẫn theo người nhanh chân qua sân của Hỉ Thước di nương. Vừa qua tới đã nghe tiếng khóc của Hỉ Thước, tiếng van xin, còn tiếng cả những nha đầu la hoảng, hỗn loạn vô cùng." Ngươi cái đồ tiện nhân, chỉ là nha đầu hầu hạ ta, cũng xứng được quyền nuôi con sao ? "Tiếng nói của Vương phu nhân vào ban đêm càng trở nên âm độc, không còn cái vẻ giả vờ nhã nhặn như trước đây.Tô Mạt hừ lạnh, đá văng cửa viện, xăm xăm đi tới, thị vệ hai bên lập tức ngăn lại.Lông mày không thèm nhướng, Tô Mạt búng tay, một cây kim nhỏ xíu bắn ra chính xác cắm ngay huyệt đạo của hắn, thị vệ cản đường tức thì gục xuống.Lăng Nhược tiếp được hắn, truyền nội lực vào nam châm hút cây kim ra rồi mới đặt thị vệ qua một bên, theo Tô Mạt vào trong.

Tô Mạt cũng không để
ý, lạnh lùng nói:“Chúng ta còn tưởng trong mắt đại ca chỉ có chủ tử
mình, không biết đến huynh đệ tỷ muội này nữa chứ. "

Tô Trì bị nàng nói tới mặt mày xanh mét, đùng đùng bỏ ra đình ngồi.

An Bình công chúa đang cùng đại tiểu thư hái hoa, thấy Tô Trì nổi giận,
liền ra hiệu các cung nữ tránh ra, lại khéo để đại tiểu thư tới chỗ Tô
Mạt, bản thân mình đi tới đình gặp hắn.

Tô Trì thấy nàng tới, hừ một tiếng, cũng không đứng dậy hành lễ.

An Bình cắn môi, cũng không đem địa vị công chúa ra áp chế, dịu dàng nói : " Thiếp thấy các muội ấy rất tốt, có lẽ, chàng nên thân cận với các
nàng nhiều hơn. "

Tô Trì không nói nữa lời, quay người bỏ đi.

An Bình công chúa bị người không ngó tới, tâm tình kém tới cực điểm, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ tới muốn ngất đi.

Cung nữ bên kia vẫn âm thầm quan sát, vội tới đỡ nàng, phát hiện tay nàng
lạnh như băng, khẽ nói : " Công chúa, chúng ta ngồi cũng lâu rồi, nên
về cung thôi. "

An Bình lắc đầu, dẫn người tới cáo từ.

Vừa đi tới đã thấy một bà tử vội chạy tới, hình như nói gì đó với Tô Mạt.

Tô Mạt a một tiếng, lập tức kêu Lăng Nhược cùng vài người đi với nàng.

Đại tiểu thư vội hỏi có chuyện gì, Tô Mạt họ cười :“Các tỷ cứ ở đây tiếp công chúa điện hạ, muội qua đây một chút. "

Nàng lại dặn người giữ yên lặng, không cần kinh động lão phu nhân, tránh cho người tức giận.

Nàng cũng không cho các tỷ tỷ với ca ca đi theo mình bởi nàng biết, trong lòng họ quan hệ tôn ti còn nặng lắm.

Tô Mạt dẫn theo người nhanh chân qua sân của Hỉ Thước di nương. Vừa qua
tới đã nghe tiếng khóc của Hỉ Thước, tiếng van xin, còn tiếng cả những
nha đầu la hoảng, hỗn loạn vô cùng.

" Ngươi cái đồ tiện nhân, chỉ là nha đầu hầu hạ ta, cũng xứng được quyền nuôi con sao ? "

Tiếng nói của Vương phu nhân vào ban đêm càng trở nên âm độc, không còn cái vẻ giả vờ nhã nhặn như trước đây.

Tô Mạt hừ lạnh, đá văng cửa viện, xăm xăm đi tới, thị vệ hai bên lập tức ngăn lại.

Lông mày không thèm nhướng, Tô Mạt búng tay, một cây kim nhỏ xíu bắn ra
chính xác cắm ngay huyệt đạo của hắn, thị vệ cản đường tức thì gục
xuống.

Lăng Nhược tiếp được hắn, truyền nội lực vào nam châm hút cây kim ra rồi mới đặt thị vệ qua một bên, theo Tô Mạt vào trong.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt cũng không để ý, lạnh lùng nói:“Chúng ta còn tưởng trong mắt đại ca chỉ có chủ tử mình, không biết đến huynh đệ tỷ muội này nữa chứ. "Tô Trì bị nàng nói tới mặt mày xanh mét, đùng đùng bỏ ra đình ngồi.An Bình công chúa đang cùng đại tiểu thư hái hoa, thấy Tô Trì nổi giận, liền ra hiệu các cung nữ tránh ra, lại khéo để đại tiểu thư tới chỗ Tô Mạt, bản thân mình đi tới đình gặp hắn.Tô Trì thấy nàng tới, hừ một tiếng, cũng không đứng dậy hành lễ.An Bình cắn môi, cũng không đem địa vị công chúa ra áp chế, dịu dàng nói : " Thiếp thấy các muội ấy rất tốt, có lẽ, chàng nên thân cận với các nàng nhiều hơn. "Tô Trì không nói nữa lời, quay người bỏ đi.An Bình công chúa bị người không ngó tới, tâm tình kém tới cực điểm, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ tới muốn ngất đi.Cung nữ bên kia vẫn âm thầm quan sát, vội tới đỡ nàng, phát hiện tay nàng lạnh như băng, khẽ nói : " Công chúa, chúng ta ngồi cũng lâu rồi, nên về cung thôi. "An Bình lắc đầu, dẫn người tới cáo từ.Vừa đi tới đã thấy một bà tử vội chạy tới, hình như nói gì đó với Tô Mạt.Tô Mạt a một tiếng, lập tức kêu Lăng Nhược cùng vài người đi với nàng.Đại tiểu thư vội hỏi có chuyện gì, Tô Mạt họ cười :“Các tỷ cứ ở đây tiếp công chúa điện hạ, muội qua đây một chút. "Nàng lại dặn người giữ yên lặng, không cần kinh động lão phu nhân, tránh cho người tức giận.Nàng cũng không cho các tỷ tỷ với ca ca đi theo mình bởi nàng biết, trong lòng họ quan hệ tôn ti còn nặng lắm.Tô Mạt dẫn theo người nhanh chân qua sân của Hỉ Thước di nương. Vừa qua tới đã nghe tiếng khóc của Hỉ Thước, tiếng van xin, còn tiếng cả những nha đầu la hoảng, hỗn loạn vô cùng." Ngươi cái đồ tiện nhân, chỉ là nha đầu hầu hạ ta, cũng xứng được quyền nuôi con sao ? "Tiếng nói của Vương phu nhân vào ban đêm càng trở nên âm độc, không còn cái vẻ giả vờ nhã nhặn như trước đây.Tô Mạt hừ lạnh, đá văng cửa viện, xăm xăm đi tới, thị vệ hai bên lập tức ngăn lại.Lông mày không thèm nhướng, Tô Mạt búng tay, một cây kim nhỏ xíu bắn ra chính xác cắm ngay huyệt đạo của hắn, thị vệ cản đường tức thì gục xuống.Lăng Nhược tiếp được hắn, truyền nội lực vào nam châm hút cây kim ra rồi mới đặt thị vệ qua một bên, theo Tô Mạt vào trong.

Chương 1347: Xử trí Vương phu nhân 02