Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1348: Xử trí Vương phu nhân 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một thị vệ khác chạy tới, Tô Mạt phất tay, một luống kình phong thổi tới phong kín mấy đại huyệt biến hắn trở thành tượng điêu khắc.Lăng Nhược thấy vậy, vừa sợ vừa bội phục. Tiểu thư mới ra ngoài một thời gian ngắn mà công phu đã tiến bộ đến không ngờ.Loại này phất huyệt thủ pháp này, người thường phải mất vài năm mới thi triển thuần thục được.Nhìn vào, Tô Mạt biết ngay thị vệ này là do tô Văn Nhi cho Vương phu nhân mượn để dễ bề hành động. Mụ ta muốn nhân cơ hội mọi người đang tụ tập chỗ lão phu nhân mà tới đây thực hiện quỷ kế.Vương phu nhân đang ôm một đứa nhỏ, thấy nàng tới thì lạnh lùng : " A, chủ nhà đến đây!”Hỉ Thước thấy Tô Mạt đến, vội chạy tới, sắc mặt trắng bệch càng thêm tiều tụy : “Tiểu thư, xin người cứu mập mập.”Trẻ con không có đại danh, chỉ có nhũ danh. Nhũ danh mập mập là do lão phu nhân đặt, muốn cho nó lớn lên mập mạp, khỏe mạnh hơn người.Tô Mạt mấy ngày nay vì chuyện Tần Nguyên Quân mà nhức đầu nên chỗ của Hỉ Thước chỉ đi qua có mấy lần, thấy mọi thứ đều ổn nên cũng không quan tâm mấy, không ngờ lại xảy ra chuyện.Nàng sai người đỡ Hỉ Thước vào trong, uống bát canh long nhãn ổn định lại tinh thần còn mình gặp Vương phu nhân đòi đứa nhỏ.Vương phu nhân nắm đứa nhỏ trong tay, đắc ý nói:“Cho dù có muốn nuôi đứa nhỏ cũng phải để ta nuôi. Ta đây còn sống ngày nào, các người đừng mong trèo lên đầu ta mà cưỡi. "Bà biết, Tô Nhân Vũ chắc chắn sẽ nuôi dạy đứa nhỏ này thật tốt, nói không chùng sau này còn truyền tước vị lại cho nó, đến lúc đó con mình sẽ hết hy vọng.Con không có tước vị, bà sẽ bị nhốt tại tiểu viện, cả đời ăn chay niệm phật.Nay nhà mẹ đẻ mặc kệ, hoàng quý phi cũng không quan tâm đến, bà còn dựa vào đâu được đây ?Dĩ nhiên chỉ còn con trai là chỗ dựa duy nhất.Con gái ruột của mình lại bị bọn họ xúi giục, lòng không hướng về mẹ nó, mình còn đường sống sao ?Tay bà đặt lên ngực đứa nhỏ, cong ngón tay bóp chặt cổ nó, : " Nếu ngươi chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ thả nó. Nếu không, ta có bóp chết nó cũng không ai nói được gì. Từ xưa tới nay, vợ là trời, thiếp thất chỉ là đồ vật bỏ đi. Hơn nữa, Tô gia không thiếu đứa nhỏ, chết một đứa cũng chẳng có gì lớn. "Lăng Nhược tức giận, nhìn Tô Mạt:“Tiểu thư, để nô tì ! "

Một thị vệ khác chạy
tới, Tô Mạt phất tay, một luống kình phong thổi tới phong kín mấy đại
huyệt biến hắn trở thành tượng điêu khắc.

Lăng Nhược thấy vậy, vừa sợ vừa bội phục. Tiểu thư mới ra ngoài một thời gian ngắn mà công phu đã tiến bộ đến không ngờ.

Loại này phất huyệt thủ pháp này, người thường phải mất vài năm mới thi triển thuần thục được.

Nhìn vào, Tô Mạt biết ngay thị vệ này là do tô Văn Nhi cho Vương phu nhân
mượn để dễ bề hành động. Mụ ta muốn nhân cơ hội mọi người đang tụ tập
chỗ lão phu nhân mà tới đây thực hiện quỷ kế.

Vương phu nhân đang ôm một đứa nhỏ, thấy nàng tới thì lạnh lùng : " A, chủ nhà đến đây!”

Hỉ Thước thấy Tô Mạt đến, vội chạy tới, sắc mặt trắng bệch càng thêm tiều tụy : “Tiểu thư, xin người cứu mập mập.”

Trẻ con không có đại danh, chỉ có nhũ danh. Nhũ danh mập mập là do lão phu
nhân đặt, muốn cho nó lớn lên mập mạp, khỏe mạnh hơn người.


Mạt mấy ngày nay vì chuyện Tần Nguyên Quân mà nhức đầu nên chỗ của Hỉ
Thước chỉ đi qua có mấy lần, thấy mọi thứ đều ổn nên cũng không quan tâm mấy, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Nàng sai người đỡ Hỉ Thước vào trong, uống bát canh long nhãn ổn định lại tinh thần còn mình gặp Vương phu nhân đòi đứa nhỏ.

Vương phu nhân nắm đứa nhỏ trong tay, đắc ý nói:“Cho dù có muốn nuôi đứa nhỏ
cũng phải để ta nuôi. Ta đây còn sống ngày nào, các người đừng mong trèo lên đầu ta mà cưỡi. "

Bà biết, Tô Nhân Vũ chắc chắn sẽ nuôi dạy
đứa nhỏ này thật tốt, nói không chùng sau này còn truyền tước vị lại cho nó, đến lúc đó con mình sẽ hết hy vọng.

Con không có tước vị, bà sẽ bị nhốt tại tiểu viện, cả đời ăn chay niệm phật.

Nay nhà mẹ đẻ mặc kệ, hoàng quý phi cũng không quan tâm đến, bà còn dựa vào đâu được đây ?

Dĩ nhiên chỉ còn con trai là chỗ dựa duy nhất.

Con gái ruột của mình lại bị bọn họ xúi giục, lòng không hướng về mẹ nó, mình còn đường sống sao ?

Tay bà đặt lên ngực đứa nhỏ, cong ngón tay bóp chặt cổ nó, : " Nếu ngươi
chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ thả nó. Nếu không, ta có bóp chết nó
cũng không ai nói được gì. Từ xưa tới nay, vợ là trời, thiếp thất chỉ là đồ vật bỏ đi. Hơn nữa, Tô gia không thiếu đứa nhỏ, chết một đứa cũng
chẳng có gì lớn. "

Lăng Nhược tức giận, nhìn Tô Mạt:“Tiểu thư, để nô tì ! "

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một thị vệ khác chạy tới, Tô Mạt phất tay, một luống kình phong thổi tới phong kín mấy đại huyệt biến hắn trở thành tượng điêu khắc.Lăng Nhược thấy vậy, vừa sợ vừa bội phục. Tiểu thư mới ra ngoài một thời gian ngắn mà công phu đã tiến bộ đến không ngờ.Loại này phất huyệt thủ pháp này, người thường phải mất vài năm mới thi triển thuần thục được.Nhìn vào, Tô Mạt biết ngay thị vệ này là do tô Văn Nhi cho Vương phu nhân mượn để dễ bề hành động. Mụ ta muốn nhân cơ hội mọi người đang tụ tập chỗ lão phu nhân mà tới đây thực hiện quỷ kế.Vương phu nhân đang ôm một đứa nhỏ, thấy nàng tới thì lạnh lùng : " A, chủ nhà đến đây!”Hỉ Thước thấy Tô Mạt đến, vội chạy tới, sắc mặt trắng bệch càng thêm tiều tụy : “Tiểu thư, xin người cứu mập mập.”Trẻ con không có đại danh, chỉ có nhũ danh. Nhũ danh mập mập là do lão phu nhân đặt, muốn cho nó lớn lên mập mạp, khỏe mạnh hơn người.Tô Mạt mấy ngày nay vì chuyện Tần Nguyên Quân mà nhức đầu nên chỗ của Hỉ Thước chỉ đi qua có mấy lần, thấy mọi thứ đều ổn nên cũng không quan tâm mấy, không ngờ lại xảy ra chuyện.Nàng sai người đỡ Hỉ Thước vào trong, uống bát canh long nhãn ổn định lại tinh thần còn mình gặp Vương phu nhân đòi đứa nhỏ.Vương phu nhân nắm đứa nhỏ trong tay, đắc ý nói:“Cho dù có muốn nuôi đứa nhỏ cũng phải để ta nuôi. Ta đây còn sống ngày nào, các người đừng mong trèo lên đầu ta mà cưỡi. "Bà biết, Tô Nhân Vũ chắc chắn sẽ nuôi dạy đứa nhỏ này thật tốt, nói không chùng sau này còn truyền tước vị lại cho nó, đến lúc đó con mình sẽ hết hy vọng.Con không có tước vị, bà sẽ bị nhốt tại tiểu viện, cả đời ăn chay niệm phật.Nay nhà mẹ đẻ mặc kệ, hoàng quý phi cũng không quan tâm đến, bà còn dựa vào đâu được đây ?Dĩ nhiên chỉ còn con trai là chỗ dựa duy nhất.Con gái ruột của mình lại bị bọn họ xúi giục, lòng không hướng về mẹ nó, mình còn đường sống sao ?Tay bà đặt lên ngực đứa nhỏ, cong ngón tay bóp chặt cổ nó, : " Nếu ngươi chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ thả nó. Nếu không, ta có bóp chết nó cũng không ai nói được gì. Từ xưa tới nay, vợ là trời, thiếp thất chỉ là đồ vật bỏ đi. Hơn nữa, Tô gia không thiếu đứa nhỏ, chết một đứa cũng chẳng có gì lớn. "Lăng Nhược tức giận, nhìn Tô Mạt:“Tiểu thư, để nô tì ! "

Chương 1348: Xử trí Vương phu nhân 03