Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1349: Xử trí Vương phu nhân 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt ngăn nàng lại, nhìn Vương phu nhân, thản nhiên nói:“Tới giờ mà bà còn chưa tỉnh sao ? Nếu bà an phận, bà có thể tiếp tục ở Tô gia bình an sống hết đời. Nếu bà vẫn không chịu dừng lại, tới lúc đó đừng trách người khác. Không lẽ, bà nghĩ bọn ta còn là những đứa nhỏ nam sáu tuổi mặc bà thao túng chắc ? Bà cho là một đứa nhỏ chết yểu không là gì. Bà có nghĩ tới người cũng có thể có bệnh không ? Bà cũng lớn tuổi rồi, hôn nhân của đại tỷ không thuận lợi, cô gia tương lai bị người đánh cho tàn phế khiến bà hết sức đau buồn. "Vương phu nhân cười :“Ta thương tâm? Ta còn ước gì tên khốn đó chết ngay lập tức nữa kìa. Muốn cưới con gái ta ? Nằm mơ. "Tô Mạt nhướng mày, tiếp tục nói:“Đại ca ở phía nam bị thương, tin tức truyền lầm, bà cho là huynh ấy không qua khỏi, gấp đến độ phun máu, hôn mê. "" Nói xàm ! " Vương phu nhân giận run : " Ngươi còn nói nữa, ta bóp chết nó ! "Tô Mạt mỉm cười :“Trong nhà gặp thích khách, lão tổ mẫu bị thương, lòng bà nóng như lửa đốt, nổi giận trách mắng Tô Văn Nhi, không may té xuống giường, sau đó trở bệnh nawngh… "Lời nàng nói ra mỗi lúc một nhanh nhưng ánh mắt vẫn mềm mại, nhu hòa như cũ, chính là vẻ nghiêm nghị phát ra khiến người khác không dám tới gần.Nàng tiếp tục:“ Trong lễ Vạn thọ chương, bệ hạ bị gian tặc ám sát, ngươi lo cho lão gia, sợ lão gia không tròn trách nhiệm khiến bệ hạ gặp bất trắc, lo tới nỗi ngất xỉu… Cho nên, hiện giờ, bà đã bị trúng gió, nằm trên giường không động đậy được… "Vương phu nhân giận run, nói năng lộn xộn,“Ngươi, ngươi, đồ yêu nữ, đồ lòng dạ rắn rết.. "Tô Mạt bình tĩnh nhìn bàn tay nàng run rẩy bấu chặt đứa bé, đau đến nỗi làm nó khóc ré lên.Vương phu nhân hung tợn:“Ngươi câm miệng, nếu không ta giết nó.”Tô Mạt bình tĩnh thổi thổi ngón tay : " Bà cứ tự do. Con gái ruột của mình còn không tha huống chi là con người khác. Bà đó, đứng có mở miệng là nói làm vì con, thật ra bà làm chỉ vì mình thôi. Bà là loại người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, là loại đàn bà vô sỉ đến cực điểm. "Vương phu nhân lảo đảo :“Ngươi, sao ngươi biết được ? "Nói tới đây, bà ta tự nhiên nổi điên, giơ tay hung hăng quật xuống, nhưng cánh tay dường như không nghe theo ý bà ta, đột nhiên tê liệt.
Tô Mạt ngăn nàng lại,
nhìn Vương phu nhân, thản nhiên nói:“Tới giờ mà bà còn chưa tỉnh sao ?
Nếu bà an phận, bà có thể tiếp tục ở Tô gia bình an sống hết đời. Nếu bà vẫn không chịu dừng lại, tới lúc đó đừng trách người khác. Không lẽ, bà nghĩ bọn ta còn là những đứa nhỏ nam sáu tuổi mặc bà thao túng chắc ?
Bà cho là một đứa nhỏ chết yểu không là gì. Bà có nghĩ tới người cũng có thể có bệnh không ? Bà cũng lớn tuổi rồi, hôn nhân của đại tỷ không
thuận lợi, cô gia tương lai bị người đánh cho tàn phế khiến bà hết sức
đau buồn. "
Vương phu nhân cười :“Ta thương tâm? Ta còn ước gì tên khốn đó chết ngay lập tức nữa kìa. Muốn cưới con gái ta ? Nằm mơ. "
Tô Mạt nhướng mày, tiếp tục nói:“Đại ca ở phía nam bị thương, tin tức
truyền lầm, bà cho là huynh ấy không qua khỏi, gấp đến độ phun máu, hôn
mê. "
" Nói xàm ! " Vương phu nhân giận run : " Ngươi còn nói nữa, ta bóp chết nó ! "
Tô Mạt mỉm cười :“Trong nhà gặp thích khách, lão tổ mẫu bị thương, lòng bà nóng như lửa đốt, nổi giận trách mắng Tô Văn Nhi, không may té xuống giường, sau đó trở bệnh nawngh… "
Lời nàng nói ra mỗi lúc một
nhanh nhưng ánh mắt vẫn mềm mại, nhu hòa như cũ, chính là vẻ nghiêm nghị phát ra khiến người khác không dám tới gần.
Nàng tiếp tục:“
Trong lễ Vạn thọ chương, bệ hạ bị gian tặc ám sát, ngươi lo cho lão
gia, sợ lão gia không tròn trách nhiệm khiến bệ hạ gặp bất trắc, lo tới
nỗi ngất xỉu… Cho nên, hiện giờ, bà đã bị trúng gió, nằm trên giường
không động đậy được… "
Vương phu nhân giận run, nói năng lộn xộn,“Ngươi, ngươi, đồ yêu nữ, đồ lòng dạ rắn rết.. "
Tô Mạt bình tĩnh nhìn bàn tay nàng run rẩy bấu chặt đứa bé, đau đến nỗi làm nó khóc ré lên.
Vương phu nhân hung tợn:“Ngươi câm miệng, nếu không ta giết nó.”
Tô Mạt bình tĩnh thổi thổi ngón tay : " Bà cứ tự do. Con gái ruột của
mình còn không tha huống chi là con người khác. Bà đó, đứng có mở miệng
là nói làm vì con, thật ra bà làm chỉ vì mình thôi. Bà là loại người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, là loại đàn bà vô sỉ đến cực điểm. "
Vương phu nhân lảo đảo :“Ngươi, sao ngươi biết được ? "
Nói tới đây, bà ta tự nhiên nổi điên, giơ tay hung hăng quật xuống, nhưng
cánh tay dường như không nghe theo ý bà ta, đột nhiên tê liệt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt ngăn nàng lại, nhìn Vương phu nhân, thản nhiên nói:“Tới giờ mà bà còn chưa tỉnh sao ? Nếu bà an phận, bà có thể tiếp tục ở Tô gia bình an sống hết đời. Nếu bà vẫn không chịu dừng lại, tới lúc đó đừng trách người khác. Không lẽ, bà nghĩ bọn ta còn là những đứa nhỏ nam sáu tuổi mặc bà thao túng chắc ? Bà cho là một đứa nhỏ chết yểu không là gì. Bà có nghĩ tới người cũng có thể có bệnh không ? Bà cũng lớn tuổi rồi, hôn nhân của đại tỷ không thuận lợi, cô gia tương lai bị người đánh cho tàn phế khiến bà hết sức đau buồn. "Vương phu nhân cười :“Ta thương tâm? Ta còn ước gì tên khốn đó chết ngay lập tức nữa kìa. Muốn cưới con gái ta ? Nằm mơ. "Tô Mạt nhướng mày, tiếp tục nói:“Đại ca ở phía nam bị thương, tin tức truyền lầm, bà cho là huynh ấy không qua khỏi, gấp đến độ phun máu, hôn mê. "" Nói xàm ! " Vương phu nhân giận run : " Ngươi còn nói nữa, ta bóp chết nó ! "Tô Mạt mỉm cười :“Trong nhà gặp thích khách, lão tổ mẫu bị thương, lòng bà nóng như lửa đốt, nổi giận trách mắng Tô Văn Nhi, không may té xuống giường, sau đó trở bệnh nawngh… "Lời nàng nói ra mỗi lúc một nhanh nhưng ánh mắt vẫn mềm mại, nhu hòa như cũ, chính là vẻ nghiêm nghị phát ra khiến người khác không dám tới gần.Nàng tiếp tục:“ Trong lễ Vạn thọ chương, bệ hạ bị gian tặc ám sát, ngươi lo cho lão gia, sợ lão gia không tròn trách nhiệm khiến bệ hạ gặp bất trắc, lo tới nỗi ngất xỉu… Cho nên, hiện giờ, bà đã bị trúng gió, nằm trên giường không động đậy được… "Vương phu nhân giận run, nói năng lộn xộn,“Ngươi, ngươi, đồ yêu nữ, đồ lòng dạ rắn rết.. "Tô Mạt bình tĩnh nhìn bàn tay nàng run rẩy bấu chặt đứa bé, đau đến nỗi làm nó khóc ré lên.Vương phu nhân hung tợn:“Ngươi câm miệng, nếu không ta giết nó.”Tô Mạt bình tĩnh thổi thổi ngón tay : " Bà cứ tự do. Con gái ruột của mình còn không tha huống chi là con người khác. Bà đó, đứng có mở miệng là nói làm vì con, thật ra bà làm chỉ vì mình thôi. Bà là loại người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, là loại đàn bà vô sỉ đến cực điểm. "Vương phu nhân lảo đảo :“Ngươi, sao ngươi biết được ? "Nói tới đây, bà ta tự nhiên nổi điên, giơ tay hung hăng quật xuống, nhưng cánh tay dường như không nghe theo ý bà ta, đột nhiên tê liệt.