Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1380
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vụ nổ lớn ở bở sông làm cho lòng người kinh thành hoảng sợ, nhất là những danh gia vọng tộc, vì con sông kia tuy chảy ngang kinh thành nhưng lại có rất nhiều nhánh, mà những nhánh đó trải khắp kinh thành. Ai cũng biết đèn trôi trên sông nhưng không xác định nó trôi từ hướng nào tới cho đến khi nó lập lờ giữa sông để rồi sau đó xảy ra tai nạn.Mấy người Tô Mạt vừa về tới liền đem chuyện này kể lại với Tô quốc công. Tô quốc công tiến công trình bày cùng phân tích tình hình với hoàng đế. Hoàng đế tức khắc chuẩn tấu, cho phép phong tỏa toàn thành, tìm cho ra vật phẩm khả nghi.Hoàng đế lệnh Tô quốc Công, Tống Quốc Công, Tả Thượng Thư dẫn theo Nhạc Thiểu Sâm cùng với tam tư điều tra toàn bộ các hộ trong hoàng thành, cho dù là Tô gia hay Tống gia cũng không ngoại lệ.Kết quả: Vương gia trữ cả một kho lớn dủ các loại pháo.Các nhà khác cũng có không ít pháo hoa. Tô gia và Tống gia là nhiều nhất.Tô gia chuẩn bị pháo cho đám cưới của Tô Trì cùng công chúa. Tống gia năm nào cũng mua pháo. Năm nay mau nhiều hơn vì chuẩn bị cho đại thọ phu thê Tống lão, còn chuẩn bị cho đám cưới của con trai trưởng nữa.Phong khách Tô phủ.Vương Minh Chí lão lệ tung hoành theo Tô Nhân Vũ cầu tình :“Tô quốc Công, việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ, tất cả không phải chỉ cần một câu nói của ngài hay sao ? "Tô Nhân Vũ ngồi ngay chình giữa, bất đông: “Vương Thị Lang, lúc này là thời điểm mấu chốt, không phải lớn nhỏ gì cũng do thần tử định là xong, cần phải báo lên triều đình. Huống chi, không chỉ một mình ta đi điều tra. Nếu ngài trong sạch thì có gì lo ? "Vương Minh Chí mồ hôi ướt đẫm, không ngừng dùng ống tay áo lau trán. Hắn dựa vào Tống tướng mới có thể từ một lục phẩm ở công bộ leo lên tới vị trí này, cũng giúp Tống tướng làm không ít chuyện, Tô Nhân Vũ tự nhiên là ghen tị .Hắn biết đây là Tô Nhân Vũ nhân cơ hội trả thù .“Nếu có thể đến trước bệ hạ nói rõ ràng tự nhiên là tốt, pháo hoa trong nhà này hơi nhiều là do chúng ta thỉnh được một thợ khéo chuyên về làm pháo. Tháng tám là Tết Trung nguyên, cháu ta cũng sắp cưới, giữ nhiều cũng là bình thường. Đây là tâm ý của ta với cháu ngoại mình, không lẽ nhw vậy cũng không được sao?”Tô Nhân Vũ thản nhiên nói:“Nếu không có gì khác, tự nhiên không cần để ở trong lòng, bất quá là làm theo trình tự, từng nhà đều xem qua, khiến cho bề trên buông nghi hoặc, miễn cho quân thần nghi kỵ.”
Vụ nổ lớn ở bở
sông làm cho lòng người kinh thành hoảng sợ, nhất là những danh gia vọng tộc, vì con sông kia tuy chảy ngang kinh thành nhưng lại có rất nhiều
nhánh, mà những nhánh đó trải khắp kinh thành. Ai cũng biết đèn trôi
trên sông nhưng không xác định nó trôi từ hướng nào tới cho đến khi nó
lập lờ giữa sông để rồi sau đó xảy ra tai nạn.
Mấy người Tô Mạt
vừa về tới liền đem chuyện này kể lại với Tô quốc công. Tô quốc công
tiến công trình bày cùng phân tích tình hình với hoàng đế. Hoàng đế tức
khắc chuẩn tấu, cho phép phong tỏa toàn thành, tìm cho ra vật phẩm khả
nghi.
Hoàng đế lệnh Tô quốc Công, Tống Quốc Công, Tả Thượng Thư
dẫn theo Nhạc Thiểu Sâm cùng với tam tư điều tra toàn bộ các hộ trong
hoàng thành, cho dù là Tô gia hay Tống gia cũng không ngoại lệ.
Kết quả: Vương gia trữ cả một kho lớn dủ các loại pháo.
Các nhà khác cũng có không ít pháo hoa. Tô gia và Tống gia là nhiều nhất.
Tô gia chuẩn bị pháo cho đám cưới của Tô Trì cùng công chúa. Tống gia năm nào cũng mua pháo. Năm nay mau nhiều hơn vì chuẩn bị cho đại thọ phu
thê Tống lão, còn chuẩn bị cho đám cưới của con trai trưởng nữa.
Phong khách Tô phủ.
Vương Minh Chí lão lệ tung hoành theo Tô Nhân Vũ cầu tình :“Tô quốc Công,
việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ, tất cả không phải chỉ cần
một câu nói của ngài hay sao ? "
Tô Nhân Vũ ngồi ngay chình giữa, bất đông: “Vương Thị Lang, lúc này là thời điểm mấu chốt, không phải
lớn nhỏ gì cũng do thần tử định là xong, cần phải báo lên triều đình.
Huống chi, không chỉ một mình ta đi điều tra. Nếu ngài trong sạch thì có gì lo ? "
Vương Minh Chí mồ hôi ướt đẫm, không ngừng dùng ống
tay áo lau trán. Hắn dựa vào Tống tướng mới có thể từ một lục phẩm ở
công bộ leo lên tới vị trí này, cũng giúp Tống tướng làm không ít
chuyện, Tô Nhân Vũ tự nhiên là ghen tị .
Hắn biết đây là Tô Nhân Vũ nhân cơ hội trả thù .
“Nếu có thể đến trước bệ hạ nói rõ ràng tự nhiên là tốt, pháo hoa trong nhà
này hơi nhiều là do chúng ta thỉnh được một thợ khéo chuyên về làm pháo. Tháng tám là Tết Trung nguyên, cháu ta cũng sắp cưới, giữ nhiều cũng là bình thường. Đây là tâm ý của ta với cháu ngoại mình, không lẽ nhw vậy
cũng không được sao?”
Tô Nhân Vũ thản nhiên nói:“Nếu không có gì
khác, tự nhiên không cần để ở trong lòng, bất quá là làm theo trình
tự, từng nhà đều xem qua, khiến cho bề trên buông nghi hoặc, miễn cho
quân thần nghi kỵ.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vụ nổ lớn ở bở sông làm cho lòng người kinh thành hoảng sợ, nhất là những danh gia vọng tộc, vì con sông kia tuy chảy ngang kinh thành nhưng lại có rất nhiều nhánh, mà những nhánh đó trải khắp kinh thành. Ai cũng biết đèn trôi trên sông nhưng không xác định nó trôi từ hướng nào tới cho đến khi nó lập lờ giữa sông để rồi sau đó xảy ra tai nạn.Mấy người Tô Mạt vừa về tới liền đem chuyện này kể lại với Tô quốc công. Tô quốc công tiến công trình bày cùng phân tích tình hình với hoàng đế. Hoàng đế tức khắc chuẩn tấu, cho phép phong tỏa toàn thành, tìm cho ra vật phẩm khả nghi.Hoàng đế lệnh Tô quốc Công, Tống Quốc Công, Tả Thượng Thư dẫn theo Nhạc Thiểu Sâm cùng với tam tư điều tra toàn bộ các hộ trong hoàng thành, cho dù là Tô gia hay Tống gia cũng không ngoại lệ.Kết quả: Vương gia trữ cả một kho lớn dủ các loại pháo.Các nhà khác cũng có không ít pháo hoa. Tô gia và Tống gia là nhiều nhất.Tô gia chuẩn bị pháo cho đám cưới của Tô Trì cùng công chúa. Tống gia năm nào cũng mua pháo. Năm nay mau nhiều hơn vì chuẩn bị cho đại thọ phu thê Tống lão, còn chuẩn bị cho đám cưới của con trai trưởng nữa.Phong khách Tô phủ.Vương Minh Chí lão lệ tung hoành theo Tô Nhân Vũ cầu tình :“Tô quốc Công, việc này nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ, tất cả không phải chỉ cần một câu nói của ngài hay sao ? "Tô Nhân Vũ ngồi ngay chình giữa, bất đông: “Vương Thị Lang, lúc này là thời điểm mấu chốt, không phải lớn nhỏ gì cũng do thần tử định là xong, cần phải báo lên triều đình. Huống chi, không chỉ một mình ta đi điều tra. Nếu ngài trong sạch thì có gì lo ? "Vương Minh Chí mồ hôi ướt đẫm, không ngừng dùng ống tay áo lau trán. Hắn dựa vào Tống tướng mới có thể từ một lục phẩm ở công bộ leo lên tới vị trí này, cũng giúp Tống tướng làm không ít chuyện, Tô Nhân Vũ tự nhiên là ghen tị .Hắn biết đây là Tô Nhân Vũ nhân cơ hội trả thù .“Nếu có thể đến trước bệ hạ nói rõ ràng tự nhiên là tốt, pháo hoa trong nhà này hơi nhiều là do chúng ta thỉnh được một thợ khéo chuyên về làm pháo. Tháng tám là Tết Trung nguyên, cháu ta cũng sắp cưới, giữ nhiều cũng là bình thường. Đây là tâm ý của ta với cháu ngoại mình, không lẽ nhw vậy cũng không được sao?”Tô Nhân Vũ thản nhiên nói:“Nếu không có gì khác, tự nhiên không cần để ở trong lòng, bất quá là làm theo trình tự, từng nhà đều xem qua, khiến cho bề trên buông nghi hoặc, miễn cho quân thần nghi kỵ.”