Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1486: Chạm đến nỗi khổ riêng --- lấy được tin tưởng 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nói: “Nếu như thần muốn giành đồ của người khác, vậy chứng tỏ thần rất yêu mến vật đó, có thể khiến thần vô cùng vui vẻ và có động lực, hoặc nói là, thần có lý do nhất định giành được nó và buộc phải như vậy. Nếu thần coi trọng chủ nhân của vật kia, khi cướp được đồ chỉ có một kết cục duy nhất, vĩnh viễn không thấy hắn hoặc là trừ đi hậu họa, giết hắn.”“Ba” một tiếng, Hoàng đế làm rơi ly trà xuống giường, nước trà đổ cả vào chăn, nước trà thấm vào những bông hoa, rất khó coi.Tô Mạt vội gọi người dọn dẹp, thay chăn, bận rộn một lúc mới an tĩnh lại.Hoàng đế lại giống như không để ý đến, hình như đang suy nghĩ điều gì.Qua một lâu, những viên than đang cháy trong lư hương bên cạnh tỏa ra rất nhiều nhiệt khiến Tô Mạt có chút không chịu được, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy lạnh.“Có khả năng nào hắn sẽ tha thứ cho ngươi không?”Trong điện không khí nặng nề, yên tĩnh giống như không có sức sống, giọng nói của hoàng đế không lớn, nhưng vẫn có tiếng vọng lại.Tô Mạt thở dài nói: “Bệ Hạ, nếu như người có thể không tạo thành những tổn thương quá nghiêm trọng, có lẽ vẫn có thể. Giống như người ta tới giành đồ của thần, nếu thần thương hắn hơn vật kia, hắn đối với thần thật tốt, vật tự nhiên thần sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng nếu là ….”Nàng còn chưa nói dứt câu, hoàng đế nằm trên giường mãnh liệt ho khan, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ho ra.Tô Mạt liền hiểu ra, dĩ nhiên là hắn đoạt đồ của người khác, lại tạo ra những tổn thương không thể tha thứ, nên đến giờ phút này, hắn mới có thể bất an như vậy.Mãi đến đêm khuya, hoàng đế không cho ngự y quấy rầy, nhưng lại không cho Tô Mạt đi, bảo nàng ở bên cạnh trò chuyện.Thời điểm trời tờ mờ sáng, hắn sâu xa nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì chứ. Huống chi, người với người bất đồng.”Nói xong hắn mơ màng ngủ mất, Tô Mạt liền nghĩ, hắn sợ người đó sẽ quên mất hắn, ở U Minh ty cũng không gặp hắn, lại muốn nàng ở tam sinh thạch chờ hắn ….Tô Mạt lẳng lặng ngồi bên cạnh, dù là người mạnh mẽ cỡ nào, nhưng gặp phải sinh tử, gặp phải tâm ma, thì không có cách nào trốn tránh được.Trong điện phảng phất hương thơm, là long tiên hương… Tô Mạt vừa nghĩ, trước đây nàng chưa từng có cơ hội ở lại nơi đây, cho nên không có ngửi qua hương thơm nào như thế, thậm chí còn dễ ngửi hơn long tiên hương, mùi thơm phong phú nhiều tầng, nhiều thay đổi.Nàng tu luyện nội lực, còn vừa học nhiều thứ như Thông thiên bí quyết, Thiên thủ quan âm, cùng A Cổ Thái học điều phối hương, cùng Hồ tiên sinh học y thuật ….

Tô Mạt nói: “Nếu như thần muốn giành đồ của người khác, vậy chứng tỏ thần rất yêu mến vật đó, có thể khiến thần vô cùng vui vẻ và có động lực, hoặc nói là, thần có lý do nhất định giành được nó và buộc phải như vậy. Nếu thần coi trọng chủ nhân của vật kia, khi cướp được đồ chỉ có một kết cục duy nhất, vĩnh viễn không thấy hắn hoặc là trừ đi hậu họa, giết hắn.”

“Ba” một tiếng, Hoàng đế làm rơi ly trà xuống giường, nước trà đổ cả vào chăn, nước trà thấm vào những bông hoa, rất khó coi.

Tô Mạt vội gọi người dọn dẹp, thay chăn, bận rộn một lúc mới an tĩnh lại.

Hoàng đế lại giống như không để ý đến, hình như đang suy nghĩ điều gì.

Qua một lâu, những viên than đang cháy trong lư hương bên cạnh tỏa ra rất nhiều nhiệt khiến Tô Mạt có chút không chịu được, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy lạnh.

“Có khả năng nào hắn sẽ tha thứ cho ngươi không?”

Trong điện không khí nặng nề, yên tĩnh giống như không có sức sống, giọng nói của hoàng đế không lớn, nhưng vẫn có tiếng vọng lại.

Tô Mạt thở dài nói: “Bệ Hạ, nếu như người có thể không tạo thành những tổn thương quá nghiêm trọng, có lẽ vẫn có thể. Giống như người ta tới giành đồ của thần, nếu thần thương hắn hơn vật kia, hắn đối với thần thật tốt, vật tự nhiên thần sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng nếu là ….”

Nàng còn chưa nói dứt câu, hoàng đế nằm trên giường mãnh liệt ho khan, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ho ra.

Tô Mạt liền hiểu ra, dĩ nhiên là hắn đoạt đồ của người khác, lại tạo ra những tổn thương không thể tha thứ, nên đến giờ phút này, hắn mới có thể bất an như vậy.

Mãi đến đêm khuya, hoàng đế không cho ngự y quấy rầy, nhưng lại không cho Tô Mạt đi, bảo nàng ở bên cạnh trò chuyện.

Thời điểm trời tờ mờ sáng, hắn sâu xa nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì chứ. Huống chi, người với người bất đồng.”

Nói xong hắn mơ màng ngủ mất, Tô Mạt liền nghĩ, hắn sợ người đó sẽ quên mất hắn, ở U Minh ty cũng không gặp hắn, lại muốn nàng ở tam sinh thạch chờ hắn ….

Tô Mạt lẳng lặng ngồi bên cạnh, dù là người mạnh mẽ cỡ nào, nhưng gặp phải sinh tử, gặp phải tâm ma, thì không có cách nào trốn tránh được.

Trong điện phảng phất hương thơm, là long tiên hương… Tô Mạt vừa nghĩ, trước đây nàng chưa từng có cơ hội ở lại nơi đây, cho nên không có ngửi qua hương thơm nào như thế, thậm chí còn dễ ngửi hơn long tiên hương, mùi thơm phong phú nhiều tầng, nhiều thay đổi.

Nàng tu luyện nội lực, còn vừa học nhiều thứ như Thông thiên bí quyết, Thiên thủ quan âm, cùng A Cổ Thái học điều phối hương, cùng Hồ tiên sinh học y thuật ….

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nói: “Nếu như thần muốn giành đồ của người khác, vậy chứng tỏ thần rất yêu mến vật đó, có thể khiến thần vô cùng vui vẻ và có động lực, hoặc nói là, thần có lý do nhất định giành được nó và buộc phải như vậy. Nếu thần coi trọng chủ nhân của vật kia, khi cướp được đồ chỉ có một kết cục duy nhất, vĩnh viễn không thấy hắn hoặc là trừ đi hậu họa, giết hắn.”“Ba” một tiếng, Hoàng đế làm rơi ly trà xuống giường, nước trà đổ cả vào chăn, nước trà thấm vào những bông hoa, rất khó coi.Tô Mạt vội gọi người dọn dẹp, thay chăn, bận rộn một lúc mới an tĩnh lại.Hoàng đế lại giống như không để ý đến, hình như đang suy nghĩ điều gì.Qua một lâu, những viên than đang cháy trong lư hương bên cạnh tỏa ra rất nhiều nhiệt khiến Tô Mạt có chút không chịu được, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy lạnh.“Có khả năng nào hắn sẽ tha thứ cho ngươi không?”Trong điện không khí nặng nề, yên tĩnh giống như không có sức sống, giọng nói của hoàng đế không lớn, nhưng vẫn có tiếng vọng lại.Tô Mạt thở dài nói: “Bệ Hạ, nếu như người có thể không tạo thành những tổn thương quá nghiêm trọng, có lẽ vẫn có thể. Giống như người ta tới giành đồ của thần, nếu thần thương hắn hơn vật kia, hắn đối với thần thật tốt, vật tự nhiên thần sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng nếu là ….”Nàng còn chưa nói dứt câu, hoàng đế nằm trên giường mãnh liệt ho khan, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ho ra.Tô Mạt liền hiểu ra, dĩ nhiên là hắn đoạt đồ của người khác, lại tạo ra những tổn thương không thể tha thứ, nên đến giờ phút này, hắn mới có thể bất an như vậy.Mãi đến đêm khuya, hoàng đế không cho ngự y quấy rầy, nhưng lại không cho Tô Mạt đi, bảo nàng ở bên cạnh trò chuyện.Thời điểm trời tờ mờ sáng, hắn sâu xa nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, biết cái gì chứ. Huống chi, người với người bất đồng.”Nói xong hắn mơ màng ngủ mất, Tô Mạt liền nghĩ, hắn sợ người đó sẽ quên mất hắn, ở U Minh ty cũng không gặp hắn, lại muốn nàng ở tam sinh thạch chờ hắn ….Tô Mạt lẳng lặng ngồi bên cạnh, dù là người mạnh mẽ cỡ nào, nhưng gặp phải sinh tử, gặp phải tâm ma, thì không có cách nào trốn tránh được.Trong điện phảng phất hương thơm, là long tiên hương… Tô Mạt vừa nghĩ, trước đây nàng chưa từng có cơ hội ở lại nơi đây, cho nên không có ngửi qua hương thơm nào như thế, thậm chí còn dễ ngửi hơn long tiên hương, mùi thơm phong phú nhiều tầng, nhiều thay đổi.Nàng tu luyện nội lực, còn vừa học nhiều thứ như Thông thiên bí quyết, Thiên thủ quan âm, cùng A Cổ Thái học điều phối hương, cùng Hồ tiên sinh học y thuật ….

Chương 1486: Chạm đến nỗi khổ riêng --- lấy được tin tưởng 03