“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 10381: "Đến một ngụm không?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thanh Niểu nhìn quần áo trên người, mặc dù không quá vừa vặn, nhưng vẫn được.Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tần Ninh, xòe bàn tay ra."Gì vậy?"Tần Ninh tò mò."Giác Tủy dịch!"Giọng nói của Thanh Niểu vẫn cứng nhắc như cũ: "Cho ta".Tần Ninh vuốt ve dung dịch Giác Tủy dịch đen nhánh trong lòng bàn tay, đáp: "Cho ngươi để làm gì?""Cho ta!"Thanh Niểu gằn từng chữ: "Cho ta, ta có thể tăng lên, không cho ta, ta ngay tại lúc này"."Biết rồi".Tần Ninh cười cười, đưa ra Giác Tủy dịch.Thanh Niểu đón lấy, Giác Tủy dịch kia trực tiếp tan ra trong lòng bàn tay cô ta.Tiếp theo.Sừng thú hai bên trán Thanh Niểu vốn ảm đạm không ánh sáng, nhưng sau khi dung hợp Giác Tủy dịch, hào quang lóe lên, sau đó sừng thú có hào quang màu xanh nhàn nhạt chảy xuôi.Tên của Thanh Giác tộc chính đến từ một đôi sừng này."Thú vị...", Tần Ninh không khỏi cười nói: "Thương Mang Đại Thế Giới vô cùng kỳ quặc, nhiều năm qua ta đã chứng kiến hết thảy, hoa hòe hoa loẹt. Xem ra, thế giới Đại Thiên chân chính này lại càng không phải nói nhiều, vô cùng huyền diệu".Khí tức kinh khủng bộc phát ra.Ầm ầm... Trong cơ thể Thanh Niểu, một cỗ uy nghiêm huy hoàng tàn phá bừa bãi ra ngoài.Sức bộc phát kia khiến cả ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên đều cảm thấy khó có thể ngăn cản.Ngay sau đó.Khí tức trong cơ thể Thanh Niểu thu liễm lại, trên thân thể xuất hiện một kiện trường bào màu đỏ, có khắc vô số tiên hoa.Đội mũ trùm của trường bào lên, một đôi sừng thú kia bị che lại.Từ bên ngoài nhìn lại, đây là một nhân loại bình thường mặc áo bào đỏ, chỉ lộ ra nửa gương mặt."Chính xác".Tần Ninh cười cười nói: "Có ngươi ở bên cạnh, an toàn của ta có vài phần bảo đảm hơn".Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bĩu môi.Dù sao cũng là con rối.Nào có đáng tin cậy như đồ đệ như hắn ta! Diệp Nam Hiên nói tiếp: "Sư phụ, bên kia vẫn còn hai cỗ quan tài!""Mở ra nhìn xem đi".Tần Ninh cười ha hả: "Nhìn xem rốt cuộc là cái gì!""Dạ".Kết quả là... Bên trong tháp cao.Lần này hai người Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên canh giữ trước cửa tháp, Diệp Nam Hiên nán lại bên trong.Chẳng có cách nào, bên trong hai cỗ quan tài còn lại là hai thi thể nam.
Thanh Niểu nhìn quần áo trên người, mặc dù không quá vừa vặn, nhưng vẫn được.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tần Ninh, xòe bàn tay ra.
"Gì vậy?"
Tần Ninh tò mò.
"Giác Tủy dịch!"
Giọng nói của Thanh Niểu vẫn cứng nhắc như cũ: "Cho ta".
Tần Ninh vuốt ve dung dịch Giác Tủy dịch đen nhánh trong lòng bàn tay, đáp: "Cho ngươi để làm gì?"
"Cho ta!"
Thanh Niểu gằn từng chữ: "Cho ta, ta có thể tăng lên, không cho ta, ta ngay tại lúc này".
"Biết rồi".
Tần Ninh cười cười, đưa ra Giác Tủy dịch.
Thanh Niểu đón lấy, Giác Tủy dịch kia trực tiếp tan ra trong lòng bàn tay cô ta.
Tiếp theo.
Sừng thú hai bên trán Thanh Niểu vốn ảm đạm không ánh sáng, nhưng sau khi dung hợp Giác Tủy dịch, hào quang lóe lên, sau đó sừng thú có hào quang màu xanh nhàn nhạt chảy xuôi.
Tên của Thanh Giác tộc chính đến từ một đôi sừng này.
"Thú vị...", Tần Ninh không khỏi cười nói: "Thương Mang Đại Thế Giới vô cùng kỳ quặc, nhiều năm qua ta đã chứng kiến hết thảy, hoa hòe hoa loẹt. Xem ra, thế giới Đại Thiên chân chính này lại càng không phải nói nhiều, vô cùng huyền diệu".
Khí tức kinh khủng bộc phát ra.
Ầm ầm... Trong cơ thể Thanh Niểu, một cỗ uy nghiêm huy hoàng tàn phá bừa bãi ra ngoài.
Sức bộc phát kia khiến cả ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên đều cảm thấy khó có thể ngăn cản.
Ngay sau đó.
Khí tức trong cơ thể Thanh Niểu thu liễm lại, trên thân thể xuất hiện một kiện trường bào màu đỏ, có khắc vô số tiên hoa.
Đội mũ trùm của trường bào lên, một đôi sừng thú kia bị che lại.
Từ bên ngoài nhìn lại, đây là một nhân loại bình thường mặc áo bào đỏ, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
"Chính xác".
Tần Ninh cười cười nói: "Có ngươi ở bên cạnh, an toàn của ta có vài phần bảo đảm hơn".
Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bĩu môi.
Dù sao cũng là con rối.
Nào có đáng tin cậy như đồ đệ như hắn ta! Diệp Nam Hiên nói tiếp: "Sư phụ, bên kia vẫn còn hai cỗ quan tài!"
"Mở ra nhìn xem đi".
Tần Ninh cười ha hả: "Nhìn xem rốt cuộc là cái gì!"
"Dạ".
Kết quả là... Bên trong tháp cao.
Lần này hai người Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên canh giữ trước cửa tháp, Diệp Nam Hiên nán lại bên trong.
Chẳng có cách nào, bên trong hai cỗ quan tài còn lại là hai thi thể nam.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thanh Niểu nhìn quần áo trên người, mặc dù không quá vừa vặn, nhưng vẫn được.Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tần Ninh, xòe bàn tay ra."Gì vậy?"Tần Ninh tò mò."Giác Tủy dịch!"Giọng nói của Thanh Niểu vẫn cứng nhắc như cũ: "Cho ta".Tần Ninh vuốt ve dung dịch Giác Tủy dịch đen nhánh trong lòng bàn tay, đáp: "Cho ngươi để làm gì?""Cho ta!"Thanh Niểu gằn từng chữ: "Cho ta, ta có thể tăng lên, không cho ta, ta ngay tại lúc này"."Biết rồi".Tần Ninh cười cười, đưa ra Giác Tủy dịch.Thanh Niểu đón lấy, Giác Tủy dịch kia trực tiếp tan ra trong lòng bàn tay cô ta.Tiếp theo.Sừng thú hai bên trán Thanh Niểu vốn ảm đạm không ánh sáng, nhưng sau khi dung hợp Giác Tủy dịch, hào quang lóe lên, sau đó sừng thú có hào quang màu xanh nhàn nhạt chảy xuôi.Tên của Thanh Giác tộc chính đến từ một đôi sừng này."Thú vị...", Tần Ninh không khỏi cười nói: "Thương Mang Đại Thế Giới vô cùng kỳ quặc, nhiều năm qua ta đã chứng kiến hết thảy, hoa hòe hoa loẹt. Xem ra, thế giới Đại Thiên chân chính này lại càng không phải nói nhiều, vô cùng huyền diệu".Khí tức kinh khủng bộc phát ra.Ầm ầm... Trong cơ thể Thanh Niểu, một cỗ uy nghiêm huy hoàng tàn phá bừa bãi ra ngoài.Sức bộc phát kia khiến cả ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên đều cảm thấy khó có thể ngăn cản.Ngay sau đó.Khí tức trong cơ thể Thanh Niểu thu liễm lại, trên thân thể xuất hiện một kiện trường bào màu đỏ, có khắc vô số tiên hoa.Đội mũ trùm của trường bào lên, một đôi sừng thú kia bị che lại.Từ bên ngoài nhìn lại, đây là một nhân loại bình thường mặc áo bào đỏ, chỉ lộ ra nửa gương mặt."Chính xác".Tần Ninh cười cười nói: "Có ngươi ở bên cạnh, an toàn của ta có vài phần bảo đảm hơn".Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bĩu môi.Dù sao cũng là con rối.Nào có đáng tin cậy như đồ đệ như hắn ta! Diệp Nam Hiên nói tiếp: "Sư phụ, bên kia vẫn còn hai cỗ quan tài!""Mở ra nhìn xem đi".Tần Ninh cười ha hả: "Nhìn xem rốt cuộc là cái gì!""Dạ".Kết quả là... Bên trong tháp cao.Lần này hai người Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên canh giữ trước cửa tháp, Diệp Nam Hiên nán lại bên trong.Chẳng có cách nào, bên trong hai cỗ quan tài còn lại là hai thi thể nam.