Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 177

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  AdvertisementTệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  Advertisement“Lăng Vân Bộ!”  “Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  “Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  “Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  “Ha ha, như ngươi mong muốn!”  Oanh!Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  “Viêm Cương Quyền!”  “Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  Ầm… Răng rắc…!  Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  Ầm! 

Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  

Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  

Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  

Advertisement

Tệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  

Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  

Advertisement

“Lăng Vân Bộ!”  

“Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  

“Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  

Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  

Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  

Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  

Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  

“Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  

Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  

“Ha ha, như ngươi mong muốn!”  

Oanh!

Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  

Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  

Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  

“Viêm Cương Quyền!”  

“Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  

Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  

Ầm… Răng rắc…!  

Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  

Ầm! 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Chẳng mấy chốc Phùng Đạo Vũ đã đánh ra hơn năm mươi quyền, mỗi một quyền đều có sức nặng ngàn cân.  Chắc chắn nếu đánh trúng sẽ khiến đối phương khó mà chịu nổi.  Nhưng hết lần này đến lần khác, không có bất kỳ một quyền nào đánh trúng.  AdvertisementTệ hơn nữa chính là Tần Phong cũng không ra tay mà chỉ lượn quanh hắn ta bày ra tư thế trêu chọc.  Cảnh tượng này quả thật vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người.  Advertisement“Lăng Vân Bộ!”  “Đó chẳng phải thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn sao?”  “Khó trách Phùng Đạo Vũ không cách nào chạm được góc áo của hắn ta, thua không oan mà!”  Thời gian dần trôi qua, cuối cùng cũng có người nhìn ra manh mối, biết được thân pháp mà Tần Phong sử dụng chính là Lăng Vân Bộ - môn thân pháp khó tu luyện nhất của Tử Viêm Môn.  Trên đài luận võ, lòng Phùng Đạo Vũ nóng như lửa đốt.  Hắn tự biết bản thân không địch lại Tần Phong, thế nhưng không ngờ ngay cả tiêu hao sức lực của đối phương mà cũng không làm được.  Nhớ tới lời cam đoan với Bạch Vũ Phàm trước khi lên đài, hắn ta càng cảm thấy khổ sở.  “Tần Phong, nếu ngươi không có gan thì đừng lên đài, người của Tử Viêm Môn đều là rùa đen rụt đầu à?”  Phùng Đạo Vũ thở hổn hển, bắt đầu chửi ầm lên… Hắn ta làm vậy là vì muốn chọc giận đối phương.  “Ha ha, như ngươi mong muốn!”  Oanh!Tần Phong mỉm cười lui ra xa, trong lúc đó, khí thế trên người hắn ta cũng bộc phát ra ngoài.  Cùng là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng khí thế trên người hắn ta lại dồi dào và mạnh mẽ hơn rất nhiều.  Vừa dứt lời, tươi cười trên mặt hắn ta cũng biết mất, lập tức vung ra một quyền.  “Viêm Cương Quyền!”  “Hay lắm, Kim Cương Phục Ma!”  Thấy thế, Phùng Đạo Vũ vô cùng mừng rỡ, điên cuồng quát lên một tiếng sau đó thi triển Kim Cương Phục Ma.  Ầm… Răng rắc…!  Rốt cuộc hai người cũng đánh chính diện, quyền thuật của mỗi người đều cứng rắn tựa như sắt thép, va chạm vào nhau lập tức tạo ra một tiếng nổ mạnh.  Ầm! 

Chương 177