Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 178
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sóng nhiệt khí lan ra thành từng vòng, dồn dập phóng ra khắp bốn phương tám hướng. Từ bốn phía, dưới ảnh hưởng của vụ nổ, chúng đệ tử đang vây xem đều lộ vẻ đau đớn, vội vàng che tai lại. Nhưng vẫn có người không đủ tu vi khiến cho huyết khí sôi trào, màng tai nổ tung. Phụt! AdvertisementĐợi đến khi sóng nhiệt tan hết, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là Phùng Đạo Vũ toàn thân rách rưới, cứ như vừa bị sét đánh trúng, hắn ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung. Sau khi ngã xuống đất, hắn ta nằm ngay đơ trên mặt đất, hôn mê tại chỗ, không biết sống chết. “Phùng sư đệ!” AdvertisementNgười của Thanh Vân Môn hét lên một tiếng, tuyển thủ chính Trương Nhạc kiềm không được, suýt nữa đã nhảy ra. “Không được hành động!” Bạch Vũ Phàm cắn răng ngăn Trương Nhạc lại. Hiện tại hắn đã hiểu ra, mục đích của đối phương chính là ép Thanh Vân Môn phải phái tuyển thủ chính ra ngay vòng thứ nhất. Nếu vậy, đến khi tranh đoạt linh khoáng thì bọn họ sẽ không còn người để sử dụng. “Trận chiến này, Tần Phong – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu Thanh Vân Môn không phái người xuất chiến, hai tòa thành sẽ thuộc quyền sở hữu của Tử Viêm Môn”. Bạch Thu Thủy thản nhiên nói, thế nhưng những lời này vào tai đệ tử Thanh Vân Môn lại tựa như ma âm, khiến người ta khó có thể chấp nhận được. “Bỏ quyền!” Bạch Thiên Minh liếc nhìn sắc mặt Bạch Vũ Phàm, khẽ thở dài, nói một cách bất đắc dĩ. “Bỏ quyền? Nói vậy nếu ta từ chối tấm lệnh bài này thì xem như bất kính rồi!” Tần Phong há miệng cười lớn, gỡ xuống tấm lệnh bài đại diện cho hai tòa thành, sau đó quay về chỗ của Tử Viêm Môn và ngồi xuống. Lâm Nhất thầm than, tên đệ tử Tử Viêm Môn này đúng là cao thủ thao túng lòng người. Trước tiên hắn ta dùng thân pháp để chọc giận Phùng Đạo Vũ, đợi Phùng Đạo Vũ tiêu hao thật nhiều sức lực, sau đó mới dùng một chiêu quyết định thắng bại. Vừa rồi, trong tình huống như vậy, vốn dĩ Phùng Đạo Vũ gần như không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng lại tưởng rằng bản thân đã thật sự chọc giận đối phương. Đáng tiếc hắn chỉ là tuyển thủ dự bị, dù có lòng giúp đỡ thì cũng không làm được gì. Tứ tông tranh tài tiếp tục. Ba vòng tiếp theo không biết là do tam tông đã thương lượng từ trước, hay bọn họ đã được nhận lợi ích từ Tử Viêm Môn mà tất cả cùng phái ra tuyển thủ chính của nhà mình khi giao đấu với Thanh Vân Môn. Cứ như đoán chắc đối phương không dám dùng tuyển thủ chính ra nghênh chiến. Kết quả cũng không có gì khác biệt, tất cả đều đoạt được hai tòa thành của Thanh Vân Môn. Sau bốn vòng, Thanh Vân Môn đã mất đi mười lăm tòa thành, bị ba đại tông môn còn lại chia cắt. “Không gấp, chỉ cần giữ được linh khoáng, cho Thanh Vân Môn thêm ba năm nữa thì toàn bộ những thứ đã mất đi đều có thể giành lại”. Sắc mặt Bạch Vũ Phàm kiên nghị, cắn răng nói. Lúc này, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra Thanh Vân Môn đang ở trong tình thế gian nan nhất. Nếu vòng thi kế tiếp lại mất đi quyền khống chế linh khoáng thì quả thực là mất trắng. Linh khoáng có thể sản xuất ra linh thạch hạ phẩm. Mà linh thạch vốn dĩ có tác dụng rất quan trọng đối với võ giả, tương đương với tiền trong thế giới võ giả, có linh thạch nghĩa là có tất cả.
Sóng nhiệt khí lan ra thành từng vòng, dồn dập phóng ra khắp bốn phương tám hướng.
Từ bốn phía, dưới ảnh hưởng của vụ nổ, chúng đệ tử đang vây xem đều lộ vẻ đau đớn, vội vàng che tai lại.
Nhưng vẫn có người không đủ tu vi khiến cho huyết khí sôi trào, màng tai nổ tung.
Phụt!
Advertisement
Đợi đến khi sóng nhiệt tan hết, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là Phùng Đạo Vũ toàn thân rách rưới, cứ như vừa bị sét đánh trúng, hắn ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung.
Sau khi ngã xuống đất, hắn ta nằm ngay đơ trên mặt đất, hôn mê tại chỗ, không biết sống chết.
“Phùng sư đệ!”
Advertisement
Người của Thanh Vân Môn hét lên một tiếng, tuyển thủ chính Trương Nhạc kiềm không được, suýt nữa đã nhảy ra.
“Không được hành động!”
Bạch Vũ Phàm cắn răng ngăn Trương Nhạc lại.
Hiện tại hắn đã hiểu ra, mục đích của đối phương chính là ép Thanh Vân Môn phải phái tuyển thủ chính ra ngay vòng thứ nhất.
Nếu vậy, đến khi tranh đoạt linh khoáng thì bọn họ sẽ không còn người để sử dụng.
“Trận chiến này, Tần Phong – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu Thanh Vân Môn không phái người xuất chiến, hai tòa thành sẽ thuộc quyền sở hữu của Tử Viêm Môn”.
Bạch Thu Thủy thản nhiên nói, thế nhưng những lời này vào tai đệ tử Thanh Vân Môn lại tựa như ma âm, khiến người ta khó có thể chấp nhận được.
“Bỏ quyền!”
Bạch Thiên Minh liếc nhìn sắc mặt Bạch Vũ Phàm, khẽ thở dài, nói một cách bất đắc dĩ.
“Bỏ quyền? Nói vậy nếu ta từ chối tấm lệnh bài này thì xem như bất kính rồi!”
Tần Phong há miệng cười lớn, gỡ xuống tấm lệnh bài đại diện cho hai tòa thành, sau đó quay về chỗ của Tử Viêm Môn và ngồi xuống.
Lâm Nhất thầm than, tên đệ tử Tử Viêm Môn này đúng là cao thủ thao túng lòng người.
Trước tiên hắn ta dùng thân pháp để chọc giận Phùng Đạo Vũ, đợi Phùng Đạo Vũ tiêu hao thật nhiều sức lực, sau đó mới dùng một chiêu quyết định thắng bại.
Vừa rồi, trong tình huống như vậy, vốn dĩ Phùng Đạo Vũ gần như không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng lại tưởng rằng bản thân đã thật sự chọc giận đối phương.
Đáng tiếc hắn chỉ là tuyển thủ dự bị, dù có lòng giúp đỡ thì cũng không làm được gì.
Tứ tông tranh tài tiếp tục.
Ba vòng tiếp theo không biết là do tam tông đã thương lượng từ trước, hay bọn họ đã được nhận lợi ích từ Tử Viêm Môn mà tất cả cùng phái ra tuyển thủ chính của nhà mình khi giao đấu với Thanh Vân Môn.
Cứ như đoán chắc đối phương không dám dùng tuyển thủ chính ra nghênh chiến.
Kết quả cũng không có gì khác biệt, tất cả đều đoạt được hai tòa thành của Thanh Vân Môn.
Sau bốn vòng, Thanh Vân Môn đã mất đi mười lăm tòa thành, bị ba đại tông môn còn lại chia cắt.
“Không gấp, chỉ cần giữ được linh khoáng, cho Thanh Vân Môn thêm ba năm nữa thì toàn bộ những thứ đã mất đi đều có thể giành lại”.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm kiên nghị, cắn răng nói.
Lúc này, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra Thanh Vân Môn đang ở trong tình thế gian nan nhất.
Nếu vòng thi kế tiếp lại mất đi quyền khống chế linh khoáng thì quả thực là mất trắng.
Linh khoáng có thể sản xuất ra linh thạch hạ phẩm.
Mà linh thạch vốn dĩ có tác dụng rất quan trọng đối với võ giả, tương đương với tiền trong thế giới võ giả, có linh thạch nghĩa là có tất cả.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Sóng nhiệt khí lan ra thành từng vòng, dồn dập phóng ra khắp bốn phương tám hướng. Từ bốn phía, dưới ảnh hưởng của vụ nổ, chúng đệ tử đang vây xem đều lộ vẻ đau đớn, vội vàng che tai lại. Nhưng vẫn có người không đủ tu vi khiến cho huyết khí sôi trào, màng tai nổ tung. Phụt! AdvertisementĐợi đến khi sóng nhiệt tan hết, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là Phùng Đạo Vũ toàn thân rách rưới, cứ như vừa bị sét đánh trúng, hắn ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi giữa không trung. Sau khi ngã xuống đất, hắn ta nằm ngay đơ trên mặt đất, hôn mê tại chỗ, không biết sống chết. “Phùng sư đệ!” AdvertisementNgười của Thanh Vân Môn hét lên một tiếng, tuyển thủ chính Trương Nhạc kiềm không được, suýt nữa đã nhảy ra. “Không được hành động!” Bạch Vũ Phàm cắn răng ngăn Trương Nhạc lại. Hiện tại hắn đã hiểu ra, mục đích của đối phương chính là ép Thanh Vân Môn phải phái tuyển thủ chính ra ngay vòng thứ nhất. Nếu vậy, đến khi tranh đoạt linh khoáng thì bọn họ sẽ không còn người để sử dụng. “Trận chiến này, Tần Phong – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu Thanh Vân Môn không phái người xuất chiến, hai tòa thành sẽ thuộc quyền sở hữu của Tử Viêm Môn”. Bạch Thu Thủy thản nhiên nói, thế nhưng những lời này vào tai đệ tử Thanh Vân Môn lại tựa như ma âm, khiến người ta khó có thể chấp nhận được. “Bỏ quyền!” Bạch Thiên Minh liếc nhìn sắc mặt Bạch Vũ Phàm, khẽ thở dài, nói một cách bất đắc dĩ. “Bỏ quyền? Nói vậy nếu ta từ chối tấm lệnh bài này thì xem như bất kính rồi!” Tần Phong há miệng cười lớn, gỡ xuống tấm lệnh bài đại diện cho hai tòa thành, sau đó quay về chỗ của Tử Viêm Môn và ngồi xuống. Lâm Nhất thầm than, tên đệ tử Tử Viêm Môn này đúng là cao thủ thao túng lòng người. Trước tiên hắn ta dùng thân pháp để chọc giận Phùng Đạo Vũ, đợi Phùng Đạo Vũ tiêu hao thật nhiều sức lực, sau đó mới dùng một chiêu quyết định thắng bại. Vừa rồi, trong tình huống như vậy, vốn dĩ Phùng Đạo Vũ gần như không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng lại tưởng rằng bản thân đã thật sự chọc giận đối phương. Đáng tiếc hắn chỉ là tuyển thủ dự bị, dù có lòng giúp đỡ thì cũng không làm được gì. Tứ tông tranh tài tiếp tục. Ba vòng tiếp theo không biết là do tam tông đã thương lượng từ trước, hay bọn họ đã được nhận lợi ích từ Tử Viêm Môn mà tất cả cùng phái ra tuyển thủ chính của nhà mình khi giao đấu với Thanh Vân Môn. Cứ như đoán chắc đối phương không dám dùng tuyển thủ chính ra nghênh chiến. Kết quả cũng không có gì khác biệt, tất cả đều đoạt được hai tòa thành của Thanh Vân Môn. Sau bốn vòng, Thanh Vân Môn đã mất đi mười lăm tòa thành, bị ba đại tông môn còn lại chia cắt. “Không gấp, chỉ cần giữ được linh khoáng, cho Thanh Vân Môn thêm ba năm nữa thì toàn bộ những thứ đã mất đi đều có thể giành lại”. Sắc mặt Bạch Vũ Phàm kiên nghị, cắn răng nói. Lúc này, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra Thanh Vân Môn đang ở trong tình thế gian nan nhất. Nếu vòng thi kế tiếp lại mất đi quyền khống chế linh khoáng thì quả thực là mất trắng. Linh khoáng có thể sản xuất ra linh thạch hạ phẩm. Mà linh thạch vốn dĩ có tác dụng rất quan trọng đối với võ giả, tương đương với tiền trong thế giới võ giả, có linh thạch nghĩa là có tất cả.