Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 495
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lý Vô Ưu không có chút thiện cảm nào với Liễu Nguyệt, cười tiếp lời: “Chúng ta ngồi ở đâu cần ngươi lo à? Có giỏi thì đuổi chúng ta đi đi!” Nhìn thấy thái độ khinh thường của Lý Vô Ưu, Liễu Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ ta không dám sao?” Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Thanh Mai, lạnh giọng bảo: “Gọi chủ sự của các ngươi lại đây, một tên Kiếm Nô mà được ngồi ghế khách quý giống chúng ta, Vạn Bảo Các đánh đồng chúng ta với Kiếm Nô à?” Liễu Nguyệt cũng được coi là người nổi tiếng ở Đế Đô, hầu hết các khách quý ở đây đều biết nàng ta. Phụ thân Liễu Long Phi có thực lực rất mạnh, địa vị hiển vinh. Ông ta là tướng quân được vua ban tử bào, thống lĩnh Thần Sách Doanh, tương đương với việc cầm kiếm của thiên tử để trấn giữ Đế Đô. Ở Lăng Tiêu Kiếm Các còn đỡ, dù sao thì theo thực lực và vai vế, nàng ta sẽ không có quyền lên tiếng quá lớn. Nhưng ở hoàng thành Đế Đô, người muốn nịnh bợ nàng ta nhiều vô số kể. “Liễu Nguyệt, Lâm Nhất là đồng môn của ngươi. Hơn nữa ở Lăng Tiêu Kiếm Các, ngươi cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn đâu!” Khi mọi người cảm thấy có gì đó không ổn, Lưu Thương công tử đột nhiên nhẹ giọng cười nói. Một câu dễ dàng xoá bỏ sự lúng túng của Lâm Nhất và Lý Vô Ưu. Không chỉ vậy, hắn ta còn ngầm mỉa mai Liễu Nguyệt, nói người ta là Kiếm Nô, nhưng ngươi thậm chí còn không bằng Kiếm Nô! Khu vực khách quý lập tức bàn tán sôi nổi, không ít người nhận ra, dời mắt về phía Lâm Nhất. “Hoá ra là hắn!” “Thiếu niên này là một kẻ tàn nhẫn. Trong Cửu Tinh Tranh Bá, hắn không chỉ càn quét người mới cùng đợt mà còn tự tay giết Vương Ninh”. “Dòng chính Vương Thị, nói giết là giết ngay, các trưởng bối Vương gia sắp tức điên rồi!” “Nhưng ta nghe nói gần đây hắn mới gặp rắc rối lớn, cuối tháng này phải đấu sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu bảng Nhân trong tông môn”. “Việc này hơi quá sức, e rằng hắn rất khó sống tiếp được”. “Không ngờ Lưu Thương công tử lại nói giúp cho hắn, lạ thật đấy...” Những lời bàn tán từ bốn phía khiến Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như phủ sương. Nhưng nàng ta không thể nổi giận với Lưu Thương công tử, bất luận là thực lực, lai lịch hay thanh danh của đối phương, nàng ta đều không sánh bằng. Nàng ta trừng mắt nhìn Thanh Mai, giận dữ quát: “Đứng ngây ra đó làm gì, không nghe ta bảo ngươi gọi chủ sự đến à?” Thanh Mai thầm cười khổ, nếu đi bẩm báo chuyện này với Nguỵ Nhạc, nàng ta không bị mắng xối xả mới là lạ, người khác không biết nhưng nàng ta biết rất rõ. Đừng nói ngươi là ái nữ của đại tướng quân Phi Long, kể cả hoàng tử đến, Vạn Bảo Các cũng khó có thể đuổi Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra ngoài. Mở cửa buôn bán, ai lại đuổi tài nguyên của mình đi. Thanh Mai khó xử trả lời: “Liễu tiểu thư, hai vị này là khách quý của Vạn Bảo Các, Các chủ đã dặn không được thất lễ. Nếu Liễu tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ta sắp xếp cho ngài lên tầng cao nhất được không?” “Ngươi muốn đuổi ta đi?”
Lý Vô Ưu không có chút thiện cảm nào với Liễu Nguyệt, cười tiếp lời: “Chúng ta ngồi ở đâu cần ngươi lo à? Có giỏi thì đuổi chúng ta đi đi!”
Nhìn thấy thái độ khinh thường của Lý Vô Ưu, Liễu Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Thanh Mai, lạnh giọng bảo: “Gọi chủ sự của các ngươi lại đây, một tên Kiếm Nô mà được ngồi ghế khách quý giống chúng ta, Vạn Bảo Các đánh đồng chúng ta với Kiếm Nô à?”
Liễu Nguyệt cũng được coi là người nổi tiếng ở Đế Đô, hầu hết các khách quý ở đây đều biết nàng ta.
Phụ thân Liễu Long Phi có thực lực rất mạnh, địa vị hiển vinh. Ông ta là tướng quân được vua ban tử bào, thống lĩnh Thần Sách Doanh, tương đương với việc cầm kiếm của thiên tử để trấn giữ Đế Đô.
Ở Lăng Tiêu Kiếm Các còn đỡ, dù sao thì theo thực lực và vai vế, nàng ta sẽ không có quyền lên tiếng quá lớn.
Nhưng ở hoàng thành Đế Đô, người muốn nịnh bợ nàng ta nhiều vô số kể.
“Liễu Nguyệt, Lâm Nhất là đồng môn của ngươi. Hơn nữa ở Lăng Tiêu Kiếm Các, ngươi cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn đâu!”
Khi mọi người cảm thấy có gì đó không ổn, Lưu Thương công tử đột nhiên nhẹ giọng cười nói.
Một câu dễ dàng xoá bỏ sự lúng túng của Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.
Không chỉ vậy, hắn ta còn ngầm mỉa mai Liễu Nguyệt, nói người ta là Kiếm Nô, nhưng ngươi thậm chí còn không bằng Kiếm Nô!
Khu vực khách quý lập tức bàn tán sôi nổi, không ít người nhận ra, dời mắt về phía Lâm Nhất.
“Hoá ra là hắn!”
“Thiếu niên này là một kẻ tàn nhẫn. Trong Cửu Tinh Tranh Bá, hắn không chỉ càn quét người mới cùng đợt mà còn tự tay giết Vương Ninh”.
“Dòng chính Vương Thị, nói giết là giết ngay, các trưởng bối Vương gia sắp tức điên rồi!”
“Nhưng ta nghe nói gần đây hắn mới gặp rắc rối lớn, cuối tháng này phải đấu sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu bảng Nhân trong tông môn”.
“Việc này hơi quá sức, e rằng hắn rất khó sống tiếp được”.
“Không ngờ Lưu Thương công tử lại nói giúp cho hắn, lạ thật đấy...”
Những lời bàn tán từ bốn phía khiến Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như phủ sương.
Nhưng nàng ta không thể nổi giận với Lưu Thương công tử, bất luận là thực lực, lai lịch hay thanh danh của đối phương, nàng ta đều không sánh bằng.
Nàng ta trừng mắt nhìn Thanh Mai, giận dữ quát: “Đứng ngây ra đó làm gì, không nghe ta bảo ngươi gọi chủ sự đến à?”
Thanh Mai thầm cười khổ, nếu đi bẩm báo chuyện này với Nguỵ Nhạc, nàng ta không bị mắng xối xả mới là lạ, người khác không biết nhưng nàng ta biết rất rõ.
Đừng nói ngươi là ái nữ của đại tướng quân Phi Long, kể cả hoàng tử đến, Vạn Bảo Các cũng khó có thể đuổi Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra ngoài.
Mở cửa buôn bán, ai lại đuổi tài nguyên của mình đi.
Thanh Mai khó xử trả lời: “Liễu tiểu thư, hai vị này là khách quý của Vạn Bảo Các, Các chủ đã dặn không được thất lễ. Nếu Liễu tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ta sắp xếp cho ngài lên tầng cao nhất được không?”
“Ngươi muốn đuổi ta đi?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lý Vô Ưu không có chút thiện cảm nào với Liễu Nguyệt, cười tiếp lời: “Chúng ta ngồi ở đâu cần ngươi lo à? Có giỏi thì đuổi chúng ta đi đi!” Nhìn thấy thái độ khinh thường của Lý Vô Ưu, Liễu Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ ta không dám sao?” Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Thanh Mai, lạnh giọng bảo: “Gọi chủ sự của các ngươi lại đây, một tên Kiếm Nô mà được ngồi ghế khách quý giống chúng ta, Vạn Bảo Các đánh đồng chúng ta với Kiếm Nô à?” Liễu Nguyệt cũng được coi là người nổi tiếng ở Đế Đô, hầu hết các khách quý ở đây đều biết nàng ta. Phụ thân Liễu Long Phi có thực lực rất mạnh, địa vị hiển vinh. Ông ta là tướng quân được vua ban tử bào, thống lĩnh Thần Sách Doanh, tương đương với việc cầm kiếm của thiên tử để trấn giữ Đế Đô. Ở Lăng Tiêu Kiếm Các còn đỡ, dù sao thì theo thực lực và vai vế, nàng ta sẽ không có quyền lên tiếng quá lớn. Nhưng ở hoàng thành Đế Đô, người muốn nịnh bợ nàng ta nhiều vô số kể. “Liễu Nguyệt, Lâm Nhất là đồng môn của ngươi. Hơn nữa ở Lăng Tiêu Kiếm Các, ngươi cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn đâu!” Khi mọi người cảm thấy có gì đó không ổn, Lưu Thương công tử đột nhiên nhẹ giọng cười nói. Một câu dễ dàng xoá bỏ sự lúng túng của Lâm Nhất và Lý Vô Ưu. Không chỉ vậy, hắn ta còn ngầm mỉa mai Liễu Nguyệt, nói người ta là Kiếm Nô, nhưng ngươi thậm chí còn không bằng Kiếm Nô! Khu vực khách quý lập tức bàn tán sôi nổi, không ít người nhận ra, dời mắt về phía Lâm Nhất. “Hoá ra là hắn!” “Thiếu niên này là một kẻ tàn nhẫn. Trong Cửu Tinh Tranh Bá, hắn không chỉ càn quét người mới cùng đợt mà còn tự tay giết Vương Ninh”. “Dòng chính Vương Thị, nói giết là giết ngay, các trưởng bối Vương gia sắp tức điên rồi!” “Nhưng ta nghe nói gần đây hắn mới gặp rắc rối lớn, cuối tháng này phải đấu sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu bảng Nhân trong tông môn”. “Việc này hơi quá sức, e rằng hắn rất khó sống tiếp được”. “Không ngờ Lưu Thương công tử lại nói giúp cho hắn, lạ thật đấy...” Những lời bàn tán từ bốn phía khiến Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như phủ sương. Nhưng nàng ta không thể nổi giận với Lưu Thương công tử, bất luận là thực lực, lai lịch hay thanh danh của đối phương, nàng ta đều không sánh bằng. Nàng ta trừng mắt nhìn Thanh Mai, giận dữ quát: “Đứng ngây ra đó làm gì, không nghe ta bảo ngươi gọi chủ sự đến à?” Thanh Mai thầm cười khổ, nếu đi bẩm báo chuyện này với Nguỵ Nhạc, nàng ta không bị mắng xối xả mới là lạ, người khác không biết nhưng nàng ta biết rất rõ. Đừng nói ngươi là ái nữ của đại tướng quân Phi Long, kể cả hoàng tử đến, Vạn Bảo Các cũng khó có thể đuổi Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra ngoài. Mở cửa buôn bán, ai lại đuổi tài nguyên của mình đi. Thanh Mai khó xử trả lời: “Liễu tiểu thư, hai vị này là khách quý của Vạn Bảo Các, Các chủ đã dặn không được thất lễ. Nếu Liễu tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ta sắp xếp cho ngài lên tầng cao nhất được không?” “Ngươi muốn đuổi ta đi?”