Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 496

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Liễu Nguyệt giận tái mặt, hay cho một ả tiện nhân, không dám đuổi Lâm Nhất thì thôi, còn muốn đuổi nàng ta đi.  “Không dám, không dám”.  Thanh Mai khổ không nói nên lời, nàng ta cũng suy nghĩ cho đối phương thôi. Ngươi không ưa Lâm Nhất nên ta mời ngươi lên hàng ghế khách quý trên tầng cao nhất, thế chẳng phải tốt hơn à?  Nhưng trong mắt Liễu Nguyệt, câu này đã hoàn toàn biến thành một ý nghĩa khác.  Vạn Bảo Các yêu cầu nàng ta nhượng bộ vì một tên Kiếm Nô.  “Đồ nhi, ngồi xuống trước đã”.  Sợ Liễu Nguyệt tiếp tục gây sự sẽ làm bại lộ thân phận của mình, Phù Quang ngồi ở bên cạnh lên tiếng khuyên can.  Liễu Nguyệt nén giận, lạnh mặt ngồi xuống, nhưng vừa thấy Lý Vô Ưu cười với mình, nàng ta đã suýt tức phát điên.  Bây giờ nàng ta rất hối hận vì đã vào Vạn Bảo Các, gặp phải người không muốn gặp nhất thì thôi không nói, còn phải chịu ấm ức.  Lưu Thương công tử ngầm mỉa mai nàng ta thì thôi, hai người này có chút máu mặt gì ở Đế Đô đâu?  “Sư phó, Lâm Nhất đi qua đây...”  Bỗng nhiên thấy Lâm Nhất cầm ly rượu đi về phía bên này, Liễu Nguyệt khẽ biến sắc.  “Kệ hắn đi”.  Dưới lớp mũ trùm, Phù Quang giật nảy mình, vẻ mặt trở nên căng thẳng.  Tiểu tử này muốn làm gì? Tiết lộ thân phận của ta sao?  Nghĩ đến sự xấu hổ sau khi bị bại lộ thân phận, Phù Quang không khỏi cảm thấy sợ hãi.  Khi thấy Lâm Nhất càng lúc càng gần, cuối cùng ông ta không kiềm chế được nữa.  Không thể ngồi đây, nhất định phải đổi chỗ!  Nhưng ai ngờ ông ta vừa đứng lên đã nghe Lâm Nhất cười hỏi: “Phù Quang đại sư, ông không ở Lâm Lang Các chủ trì buổi lễ Khai đan mà đến Vạn Bảo Các làm gì vậy?”  Vù!  Trên hàng ghế khách quý, vô số ánh mắt đổ dồn vào Phù Quang đang đội mũ trùm.  Giọng Lâm Nhất không lớn nhưng rất vang dội, từng câu từng câu rõ ràng để tất cả mọi người đều nghe thấy.  Trong mắt rất nhiều khách quý lộ vẻ kinh ngạc, có thật là Phù Quang đại sư không?  Tên tuổi của Phù Quang khá nổi tiếng ở hoàng thành Đế Đô, ông ta luôn là khách quý của các phú hào quyền thế.  Rất nhiều người ở đây quen thân với ông ta, thậm chí còn cầm trên tay lá thư mời tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.  Hầu hết các khách quý ở đây đều đồng ý đến tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  

Liễu Nguyệt giận tái mặt, hay cho một ả tiện nhân, không dám đuổi Lâm Nhất thì thôi, còn muốn đuổi nàng ta đi.  

“Không dám, không dám”.  

Thanh Mai khổ không nói nên lời, nàng ta cũng suy nghĩ cho đối phương thôi. Ngươi không ưa Lâm Nhất nên ta mời ngươi lên hàng ghế khách quý trên tầng cao nhất, thế chẳng phải tốt hơn à?  

Nhưng trong mắt Liễu Nguyệt, câu này đã hoàn toàn biến thành một ý nghĩa khác.  

Vạn Bảo Các yêu cầu nàng ta nhượng bộ vì một tên Kiếm Nô.  

“Đồ nhi, ngồi xuống trước đã”.  

Sợ Liễu Nguyệt tiếp tục gây sự sẽ làm bại lộ thân phận của mình, Phù Quang ngồi ở bên cạnh lên tiếng khuyên can.  

Liễu Nguyệt nén giận, lạnh mặt ngồi xuống, nhưng vừa thấy Lý Vô Ưu cười với mình, nàng ta đã suýt tức phát điên.  

Bây giờ nàng ta rất hối hận vì đã vào Vạn Bảo Các, gặp phải người không muốn gặp nhất thì thôi không nói, còn phải chịu ấm ức.  

Lưu Thương công tử ngầm mỉa mai nàng ta thì thôi, hai người này có chút máu mặt gì ở Đế Đô đâu?  

“Sư phó, Lâm Nhất đi qua đây...”  

Bỗng nhiên thấy Lâm Nhất cầm ly rượu đi về phía bên này, Liễu Nguyệt khẽ biến sắc.  

“Kệ hắn đi”.  

Dưới lớp mũ trùm, Phù Quang giật nảy mình, vẻ mặt trở nên căng thẳng.  

Tiểu tử này muốn làm gì? Tiết lộ thân phận của ta sao?  

Nghĩ đến sự xấu hổ sau khi bị bại lộ thân phận, Phù Quang không khỏi cảm thấy sợ hãi.  

Khi thấy Lâm Nhất càng lúc càng gần, cuối cùng ông ta không kiềm chế được nữa.  

Không thể ngồi đây, nhất định phải đổi chỗ!  

Nhưng ai ngờ ông ta vừa đứng lên đã nghe Lâm Nhất cười hỏi: “Phù Quang đại sư, ông không ở Lâm Lang Các chủ trì buổi lễ Khai đan mà đến Vạn Bảo Các làm gì vậy?”  

Vù!  

Trên hàng ghế khách quý, vô số ánh mắt đổ dồn vào Phù Quang đang đội mũ trùm.  

Giọng Lâm Nhất không lớn nhưng rất vang dội, từng câu từng câu rõ ràng để tất cả mọi người đều nghe thấy.  

Trong mắt rất nhiều khách quý lộ vẻ kinh ngạc, có thật là Phù Quang đại sư không?  

Tên tuổi của Phù Quang khá nổi tiếng ở hoàng thành Đế Đô, ông ta luôn là khách quý của các phú hào quyền thế.  

Rất nhiều người ở đây quen thân với ông ta, thậm chí còn cầm trên tay lá thư mời tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.  

Hầu hết các khách quý ở đây đều đồng ý đến tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Liễu Nguyệt giận tái mặt, hay cho một ả tiện nhân, không dám đuổi Lâm Nhất thì thôi, còn muốn đuổi nàng ta đi.  “Không dám, không dám”.  Thanh Mai khổ không nói nên lời, nàng ta cũng suy nghĩ cho đối phương thôi. Ngươi không ưa Lâm Nhất nên ta mời ngươi lên hàng ghế khách quý trên tầng cao nhất, thế chẳng phải tốt hơn à?  Nhưng trong mắt Liễu Nguyệt, câu này đã hoàn toàn biến thành một ý nghĩa khác.  Vạn Bảo Các yêu cầu nàng ta nhượng bộ vì một tên Kiếm Nô.  “Đồ nhi, ngồi xuống trước đã”.  Sợ Liễu Nguyệt tiếp tục gây sự sẽ làm bại lộ thân phận của mình, Phù Quang ngồi ở bên cạnh lên tiếng khuyên can.  Liễu Nguyệt nén giận, lạnh mặt ngồi xuống, nhưng vừa thấy Lý Vô Ưu cười với mình, nàng ta đã suýt tức phát điên.  Bây giờ nàng ta rất hối hận vì đã vào Vạn Bảo Các, gặp phải người không muốn gặp nhất thì thôi không nói, còn phải chịu ấm ức.  Lưu Thương công tử ngầm mỉa mai nàng ta thì thôi, hai người này có chút máu mặt gì ở Đế Đô đâu?  “Sư phó, Lâm Nhất đi qua đây...”  Bỗng nhiên thấy Lâm Nhất cầm ly rượu đi về phía bên này, Liễu Nguyệt khẽ biến sắc.  “Kệ hắn đi”.  Dưới lớp mũ trùm, Phù Quang giật nảy mình, vẻ mặt trở nên căng thẳng.  Tiểu tử này muốn làm gì? Tiết lộ thân phận của ta sao?  Nghĩ đến sự xấu hổ sau khi bị bại lộ thân phận, Phù Quang không khỏi cảm thấy sợ hãi.  Khi thấy Lâm Nhất càng lúc càng gần, cuối cùng ông ta không kiềm chế được nữa.  Không thể ngồi đây, nhất định phải đổi chỗ!  Nhưng ai ngờ ông ta vừa đứng lên đã nghe Lâm Nhất cười hỏi: “Phù Quang đại sư, ông không ở Lâm Lang Các chủ trì buổi lễ Khai đan mà đến Vạn Bảo Các làm gì vậy?”  Vù!  Trên hàng ghế khách quý, vô số ánh mắt đổ dồn vào Phù Quang đang đội mũ trùm.  Giọng Lâm Nhất không lớn nhưng rất vang dội, từng câu từng câu rõ ràng để tất cả mọi người đều nghe thấy.  Trong mắt rất nhiều khách quý lộ vẻ kinh ngạc, có thật là Phù Quang đại sư không?  Tên tuổi của Phù Quang khá nổi tiếng ở hoàng thành Đế Đô, ông ta luôn là khách quý của các phú hào quyền thế.  Rất nhiều người ở đây quen thân với ông ta, thậm chí còn cầm trên tay lá thư mời tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.  Hầu hết các khách quý ở đây đều đồng ý đến tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  

Chương 496