Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 498

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều không ngờ Lý Vô Ưu lại nói năng sắc bén như vậy.  Phù Quang không cười nổi nữa, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nổi giận: “Lão phu không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi”.  “Đi?”  Lâm Nhất uống cạn ly rượu, cười nhạo: “Ông có thể đi đâu, đi về tổ chức buổi lễ Khai đan của ông sao? Ta nghe nói chủ điện Lâm Lang Các không có một bóng ma nào, ông định tổ chức buổi lễ với không khí hả?”   Phù Quang đại sư loạng choạng chực ngã, suýt tức hộc máu.  Nhưng vẫn còn điều tàn nhẫn hơn nữa, Lý Vô Ưu cười bảo: “Ai mà biết? Nếu đại sư đã giấu đầu lòi đuôi, chạy tới Vạn Bảo Các như kẻ trộm, ai dám đảm bảo ông ta sẽ không tổ chức buổi lễ với không khí chứ?”  Hai người kẻ xướng người hoạ khiến Phù Quang mất hết thể diện, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.  Trong chủ điện, những người khác thầm tặc lưỡi, không dám lên tiếng.  Từng nghe câu tuổi trẻ ngông cuồng, nhiệt huyết bất diệt.  Hôm nay coi như đã được chứng kiến phong thái của hai người này, không hổ là thiếu niên dám hợp sức giết Vương Ninh!  “Được!”  Trong chủ điện yên tĩnh đột nhiên có người vui vẻ lớn tiếng nói.  Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn sang, người nói rõ ràng là Lưu Thương công tử.  Thấy hắn ta giơ ly rượu lên, cười giải thích: “Liễu cô nương, ta đang nói rượu trong ly này rất được, ngươi đừng hiểu lầm nha”.  Đợi khi vẻ mặt Liễu Nguyệt bình thường lại, hắn ta tạm dừng, sau đó cười khẽ: “Tất nhiên những gì hai vị huynh đệ của ta còn nói được hơn, hay hơn! Ha ha ha, nào, mọi người uống rượu đi nào!”  “Đúng đúng đúng, uống rượu, uống rượu đi!”  Cục diện trở nên hết sức khó xử, nhưng sau khi Lưu Thương công tử nâng ly, trong Vạn Bảo Các lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.  Tựa như mọi điều không vui trước đó đều đã qua.  Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có một mình Phù Quang cô quạnh, không ai đoái hoài. Sự náo nhiệt ở chủ điện không liên quan gì tới ông ta. Mọi người đã coi ông ta như không khí, không ai thèm liếc mắt nhìn.  Ông ta đờ đẫn ngồi xuống, đôi mắt vô hồn, trông như một con chó run bần bật vì bị chủ nhân bỏ rơi trong đêm mưa gió.  “Hai tiểu tử các ngươi thật to gan!”  Lưu Thương công tử cầm ly rượu đi tới, cười tủm tỉm nói.  Lý Vô Ưu bĩu môi: “Đây là Vạn Bảo Các, lão già này dám ra tay ngay tại đây à?”  “Đa tạ Lưu Thương công tử vì lúc nãy đã lên tiếng giúp đỡ”.  Lâm Nhất nâng ly nói cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch.  Hai người vạch trần Phù Quang đại sư ngay trước mặt mọi người, dù sao việc này cũng khá nguy hiểm. Tuy là Vạn Bảo Các, nhưng vừa rồi rõ ràng Phù Quang đã tức giận đến mức định ra tay. 

Thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều không ngờ Lý Vô Ưu lại nói năng sắc bén như vậy.  

Phù Quang không cười nổi nữa, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nổi giận: “Lão phu không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi”.  

“Đi?”  

Lâm Nhất uống cạn ly rượu, cười nhạo: “Ông có thể đi đâu, đi về tổ chức buổi lễ Khai đan của ông sao? Ta nghe nói chủ điện Lâm Lang Các không có một bóng ma nào, ông định tổ chức buổi lễ với không khí hả?”   

Phù Quang đại sư loạng choạng chực ngã, suýt tức hộc máu.  

Nhưng vẫn còn điều tàn nhẫn hơn nữa, Lý Vô Ưu cười bảo: “Ai mà biết? Nếu đại sư đã giấu đầu lòi đuôi, chạy tới Vạn Bảo Các như kẻ trộm, ai dám đảm bảo ông ta sẽ không tổ chức buổi lễ với không khí chứ?”  

Hai người kẻ xướng người hoạ khiến Phù Quang mất hết thể diện, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.  

Trong chủ điện, những người khác thầm tặc lưỡi, không dám lên tiếng.  

Từng nghe câu tuổi trẻ ngông cuồng, nhiệt huyết bất diệt.  

Hôm nay coi như đã được chứng kiến phong thái của hai người này, không hổ là thiếu niên dám hợp sức giết Vương Ninh!  

“Được!”  

Trong chủ điện yên tĩnh đột nhiên có người vui vẻ lớn tiếng nói.  

Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn sang, người nói rõ ràng là Lưu Thương công tử.  

Thấy hắn ta giơ ly rượu lên, cười giải thích: “Liễu cô nương, ta đang nói rượu trong ly này rất được, ngươi đừng hiểu lầm nha”.  

Đợi khi vẻ mặt Liễu Nguyệt bình thường lại, hắn ta tạm dừng, sau đó cười khẽ: “Tất nhiên những gì hai vị huynh đệ của ta còn nói được hơn, hay hơn! Ha ha ha, nào, mọi người uống rượu đi nào!”  

“Đúng đúng đúng, uống rượu, uống rượu đi!”  

Cục diện trở nên hết sức khó xử, nhưng sau khi Lưu Thương công tử nâng ly, trong Vạn Bảo Các lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.  

Tựa như mọi điều không vui trước đó đều đã qua.  

Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có một mình Phù Quang cô quạnh, không ai đoái hoài. Sự náo nhiệt ở chủ điện không liên quan gì tới ông ta. Mọi người đã coi ông ta như không khí, không ai thèm liếc mắt nhìn.  

Ông ta đờ đẫn ngồi xuống, đôi mắt vô hồn, trông như một con chó run bần bật vì bị chủ nhân bỏ rơi trong đêm mưa gió.  

“Hai tiểu tử các ngươi thật to gan!”  

Lưu Thương công tử cầm ly rượu đi tới, cười tủm tỉm nói.  

Lý Vô Ưu bĩu môi: “Đây là Vạn Bảo Các, lão già này dám ra tay ngay tại đây à?”  

“Đa tạ Lưu Thương công tử vì lúc nãy đã lên tiếng giúp đỡ”.  

Lâm Nhất nâng ly nói cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch.  

Hai người vạch trần Phù Quang đại sư ngay trước mặt mọi người, dù sao việc này cũng khá nguy hiểm. Tuy là Vạn Bảo Các, nhưng vừa rồi rõ ràng Phù Quang đã tức giận đến mức định ra tay. 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều không ngờ Lý Vô Ưu lại nói năng sắc bén như vậy.  Phù Quang không cười nổi nữa, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nổi giận: “Lão phu không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi”.  “Đi?”  Lâm Nhất uống cạn ly rượu, cười nhạo: “Ông có thể đi đâu, đi về tổ chức buổi lễ Khai đan của ông sao? Ta nghe nói chủ điện Lâm Lang Các không có một bóng ma nào, ông định tổ chức buổi lễ với không khí hả?”   Phù Quang đại sư loạng choạng chực ngã, suýt tức hộc máu.  Nhưng vẫn còn điều tàn nhẫn hơn nữa, Lý Vô Ưu cười bảo: “Ai mà biết? Nếu đại sư đã giấu đầu lòi đuôi, chạy tới Vạn Bảo Các như kẻ trộm, ai dám đảm bảo ông ta sẽ không tổ chức buổi lễ với không khí chứ?”  Hai người kẻ xướng người hoạ khiến Phù Quang mất hết thể diện, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.  Trong chủ điện, những người khác thầm tặc lưỡi, không dám lên tiếng.  Từng nghe câu tuổi trẻ ngông cuồng, nhiệt huyết bất diệt.  Hôm nay coi như đã được chứng kiến phong thái của hai người này, không hổ là thiếu niên dám hợp sức giết Vương Ninh!  “Được!”  Trong chủ điện yên tĩnh đột nhiên có người vui vẻ lớn tiếng nói.  Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn sang, người nói rõ ràng là Lưu Thương công tử.  Thấy hắn ta giơ ly rượu lên, cười giải thích: “Liễu cô nương, ta đang nói rượu trong ly này rất được, ngươi đừng hiểu lầm nha”.  Đợi khi vẻ mặt Liễu Nguyệt bình thường lại, hắn ta tạm dừng, sau đó cười khẽ: “Tất nhiên những gì hai vị huynh đệ của ta còn nói được hơn, hay hơn! Ha ha ha, nào, mọi người uống rượu đi nào!”  “Đúng đúng đúng, uống rượu, uống rượu đi!”  Cục diện trở nên hết sức khó xử, nhưng sau khi Lưu Thương công tử nâng ly, trong Vạn Bảo Các lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.  Tựa như mọi điều không vui trước đó đều đã qua.  Giữa những tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có một mình Phù Quang cô quạnh, không ai đoái hoài. Sự náo nhiệt ở chủ điện không liên quan gì tới ông ta. Mọi người đã coi ông ta như không khí, không ai thèm liếc mắt nhìn.  Ông ta đờ đẫn ngồi xuống, đôi mắt vô hồn, trông như một con chó run bần bật vì bị chủ nhân bỏ rơi trong đêm mưa gió.  “Hai tiểu tử các ngươi thật to gan!”  Lưu Thương công tử cầm ly rượu đi tới, cười tủm tỉm nói.  Lý Vô Ưu bĩu môi: “Đây là Vạn Bảo Các, lão già này dám ra tay ngay tại đây à?”  “Đa tạ Lưu Thương công tử vì lúc nãy đã lên tiếng giúp đỡ”.  Lâm Nhất nâng ly nói cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch.  Hai người vạch trần Phù Quang đại sư ngay trước mặt mọi người, dù sao việc này cũng khá nguy hiểm. Tuy là Vạn Bảo Các, nhưng vừa rồi rõ ràng Phù Quang đã tức giận đến mức định ra tay. 

Chương 498