Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 497

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Điều này... Điều này thực sự hơi khó xử.  Đặc biệt là các khách quý cầm theo thư mời, thề rằng nhất định sẽ tham gia, họ cực kỳ căng thẳng nhìn người bí ẩn đội mũ trùm này.  Không nhìn thì không sao, nhìn rồi thì càng nhìn càng thấy giống.  Trước hàng trăm cặp mắt đang nhìn, Phù Quang muốn chết luôn cho rồi, từ lúc sinh ra đến nay ông ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng xấu hổ như vậy.  Dưới chiếc mũ trùm, khuôn mặt già nua của ông ta khó coi như ăn phải phân, có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.  Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phù Quang thầm mắng Lâm Nhất một tiếng, cười gượng gạo cởi mũ trùm xuống.  Nhưng dù sao ông ta cũng là cáo già, khi cởi mũ trùm xuống, biểu cảm trên mặt ông ta không có gì khác thường, thản nhiên cười bảo: “Ta vốn định đến trong thầm lặng để xem là ai đã luyện chế Đại Huyền đan cực phẩm thôi, không ngờ bị tiểu huynh đệ nhận ra, xấu hổ quá”.  Mọi người ngẩn ra, lập tức hoàn hồn lại, cười bảo: “Đại sư khiêm tốn rồi, mau ngồi xuống đi”.  “Đại sư thật khiêm tốn, dù đã nổi tiếng nhưng vẫn không quên học tập”.  “Đúng đúng đúng, đại sư, hôm khác có thời gian thì đến phủ của ta, chúng ta uống vài ly”.  Rất nhiều khách quý vừa nịnh Phù Quang, nhân tiện cho mình bậc thang bước xuống.   Nếu không có gì ngoài ý muốn, sự xấu hổ này sẽ cứ thế tan biến.  “Đại sư? Hạng người mua danh chuộc tiếng, giấu đầu lòi đuôi như ông ta mà xứng với cái danh đại sư à? Đúng là trò đùa, theo ta thấy ông ta chỉ là một tên tiểu tặc thôi”.  Bất thình lình, một lời chế giễu cực kỳ gay gắt phát ra từ miệng Lý Vô Ưu.  Tiếng cười nói im bặt, rất nhiều vị khách quý lập tức cứng đờ.  Trong lòng họ đều bực tức, sao tên tiểu bối này nói chuyện không biết nể mặt chút nào hết vậy?   Phải làm cho mọi người tiến không được, lùi cũng không xong mới bằng lòng sao?  Mọi người đều biết Phù Quang giấu đầu lòi đuôi, đến đây tự rước lấy nhục, vô cùng mất mặt, nhưng dù sao cũng là người quen, không ai lại đi bóc trần vết sẹo này.  Nhưng Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đâu kiêng dè điều gì, cứ thích vả vào mặt chó của Phù Quang thôi!  Ánh mắt Liễu Nguyệt lạnh đi, giận dữ quát: “Lý Vô Ưu, ngươi muốn chết sao?”  “Sao? Lý Vô Ưu ta đây có nói sai hả? Mười ngày trước, trong đêm gió tuyết, ông ta đã sỉ nhục đồng môn của mình như thế nào? Đứng chung với chó săn của Lâm Lang Các thì oai phong lắm!”  Cảnh tượng mười ngày trước hiện rõ ra ngay trước mắt.  Gió to tuyết lớn, ba người vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng lại bị Lâm Lang Các đuổi thẳng ra ngoài.  Lão chó già này cũng là Luyện Dược sư của Đan Dược điện mà không nói giúp cho Khô Vân đại sư, còn hùa theo đường chủ Mạc sỉ nhục ba người họ, giẫm đạp lên họ. 

Điều này... Điều này thực sự hơi khó xử.  

Đặc biệt là các khách quý cầm theo thư mời, thề rằng nhất định sẽ tham gia, họ cực kỳ căng thẳng nhìn người bí ẩn đội mũ trùm này.  

Không nhìn thì không sao, nhìn rồi thì càng nhìn càng thấy giống.  

Trước hàng trăm cặp mắt đang nhìn, Phù Quang muốn chết luôn cho rồi, từ lúc sinh ra đến nay ông ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng xấu hổ như vậy.  

Dưới chiếc mũ trùm, khuôn mặt già nua của ông ta khó coi như ăn phải phân, có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.  

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phù Quang thầm mắng Lâm Nhất một tiếng, cười gượng gạo cởi mũ trùm xuống.  

Nhưng dù sao ông ta cũng là cáo già, khi cởi mũ trùm xuống, biểu cảm trên mặt ông ta không có gì khác thường, thản nhiên cười bảo: “Ta vốn định đến trong thầm lặng để xem là ai đã luyện chế Đại Huyền đan cực phẩm thôi, không ngờ bị tiểu huynh đệ nhận ra, xấu hổ quá”.  

Mọi người ngẩn ra, lập tức hoàn hồn lại, cười bảo: “Đại sư khiêm tốn rồi, mau ngồi xuống đi”.  

“Đại sư thật khiêm tốn, dù đã nổi tiếng nhưng vẫn không quên học tập”.  

“Đúng đúng đúng, đại sư, hôm khác có thời gian thì đến phủ của ta, chúng ta uống vài ly”.  

Rất nhiều khách quý vừa nịnh Phù Quang, nhân tiện cho mình bậc thang bước xuống.   

Nếu không có gì ngoài ý muốn, sự xấu hổ này sẽ cứ thế tan biến.  

“Đại sư? Hạng người mua danh chuộc tiếng, giấu đầu lòi đuôi như ông ta mà xứng với cái danh đại sư à? Đúng là trò đùa, theo ta thấy ông ta chỉ là một tên tiểu tặc thôi”.  

Bất thình lình, một lời chế giễu cực kỳ gay gắt phát ra từ miệng Lý Vô Ưu.  

Tiếng cười nói im bặt, rất nhiều vị khách quý lập tức cứng đờ.  

Trong lòng họ đều bực tức, sao tên tiểu bối này nói chuyện không biết nể mặt chút nào hết vậy?   

Phải làm cho mọi người tiến không được, lùi cũng không xong mới bằng lòng sao?  

Mọi người đều biết Phù Quang giấu đầu lòi đuôi, đến đây tự rước lấy nhục, vô cùng mất mặt, nhưng dù sao cũng là người quen, không ai lại đi bóc trần vết sẹo này.  

Nhưng Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đâu kiêng dè điều gì, cứ thích vả vào mặt chó của Phù Quang thôi!  

Ánh mắt Liễu Nguyệt lạnh đi, giận dữ quát: “Lý Vô Ưu, ngươi muốn chết sao?”  

“Sao? Lý Vô Ưu ta đây có nói sai hả? Mười ngày trước, trong đêm gió tuyết, ông ta đã sỉ nhục đồng môn của mình như thế nào? Đứng chung với chó săn của Lâm Lang Các thì oai phong lắm!”  

Cảnh tượng mười ngày trước hiện rõ ra ngay trước mắt.  

Gió to tuyết lớn, ba người vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng lại bị Lâm Lang Các đuổi thẳng ra ngoài.  

Lão chó già này cũng là Luyện Dược sư của Đan Dược điện mà không nói giúp cho Khô Vân đại sư, còn hùa theo đường chủ Mạc sỉ nhục ba người họ, giẫm đạp lên họ. 

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Điều này... Điều này thực sự hơi khó xử.  Đặc biệt là các khách quý cầm theo thư mời, thề rằng nhất định sẽ tham gia, họ cực kỳ căng thẳng nhìn người bí ẩn đội mũ trùm này.  Không nhìn thì không sao, nhìn rồi thì càng nhìn càng thấy giống.  Trước hàng trăm cặp mắt đang nhìn, Phù Quang muốn chết luôn cho rồi, từ lúc sinh ra đến nay ông ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng xấu hổ như vậy.  Dưới chiếc mũ trùm, khuôn mặt già nua của ông ta khó coi như ăn phải phân, có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.  Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Phù Quang thầm mắng Lâm Nhất một tiếng, cười gượng gạo cởi mũ trùm xuống.  Nhưng dù sao ông ta cũng là cáo già, khi cởi mũ trùm xuống, biểu cảm trên mặt ông ta không có gì khác thường, thản nhiên cười bảo: “Ta vốn định đến trong thầm lặng để xem là ai đã luyện chế Đại Huyền đan cực phẩm thôi, không ngờ bị tiểu huynh đệ nhận ra, xấu hổ quá”.  Mọi người ngẩn ra, lập tức hoàn hồn lại, cười bảo: “Đại sư khiêm tốn rồi, mau ngồi xuống đi”.  “Đại sư thật khiêm tốn, dù đã nổi tiếng nhưng vẫn không quên học tập”.  “Đúng đúng đúng, đại sư, hôm khác có thời gian thì đến phủ của ta, chúng ta uống vài ly”.  Rất nhiều khách quý vừa nịnh Phù Quang, nhân tiện cho mình bậc thang bước xuống.   Nếu không có gì ngoài ý muốn, sự xấu hổ này sẽ cứ thế tan biến.  “Đại sư? Hạng người mua danh chuộc tiếng, giấu đầu lòi đuôi như ông ta mà xứng với cái danh đại sư à? Đúng là trò đùa, theo ta thấy ông ta chỉ là một tên tiểu tặc thôi”.  Bất thình lình, một lời chế giễu cực kỳ gay gắt phát ra từ miệng Lý Vô Ưu.  Tiếng cười nói im bặt, rất nhiều vị khách quý lập tức cứng đờ.  Trong lòng họ đều bực tức, sao tên tiểu bối này nói chuyện không biết nể mặt chút nào hết vậy?   Phải làm cho mọi người tiến không được, lùi cũng không xong mới bằng lòng sao?  Mọi người đều biết Phù Quang giấu đầu lòi đuôi, đến đây tự rước lấy nhục, vô cùng mất mặt, nhưng dù sao cũng là người quen, không ai lại đi bóc trần vết sẹo này.  Nhưng Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đâu kiêng dè điều gì, cứ thích vả vào mặt chó của Phù Quang thôi!  Ánh mắt Liễu Nguyệt lạnh đi, giận dữ quát: “Lý Vô Ưu, ngươi muốn chết sao?”  “Sao? Lý Vô Ưu ta đây có nói sai hả? Mười ngày trước, trong đêm gió tuyết, ông ta đã sỉ nhục đồng môn của mình như thế nào? Đứng chung với chó săn của Lâm Lang Các thì oai phong lắm!”  Cảnh tượng mười ngày trước hiện rõ ra ngay trước mắt.  Gió to tuyết lớn, ba người vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng lại bị Lâm Lang Các đuổi thẳng ra ngoài.  Lão chó già này cũng là Luyện Dược sư của Đan Dược điện mà không nói giúp cho Khô Vân đại sư, còn hùa theo đường chủ Mạc sỉ nhục ba người họ, giẫm đạp lên họ. 

Chương 497