Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1112: Tất cả mọi thứ đã biến mất.  

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất thật sự tựa như những đám mây tản ra.“Ta đã bảo là đã tìm ra điểm yếu của ngươi, cũng biết tại sao nhát kiếm khi đó không đâm trúng hắn, điều quan trọng nhất là ta chưa bao giờ lừa ngươi”.Hắn vừa dứt lời, chín bóng mờ lập tức chồng lên nhau, lúc đó như có ánh trăng biến ảo trên người Lâm Nhất.Trăng khuyết khó lường, gió mây biến ảo.AdvertisementĐến khi Lâm Nhất đâm ra, mây tan mưa tạnh, trời lại trong xanh . Kiếm quang nở rộ như hoa, trời trong xanh, nước trong lành, hoa trăng cùng bay, nước mùa thu chuyển sang màu của bầu trời.Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!Người áo đen hoàn toàn không phản ứng kịp, bóng mờ chồng lên nhau, chiêu kiếm Kính Hoa Thuỷ Nguyệt lập tức đâm trúng hắn ta.AdvertisementMột kiếm xuyên ấn đường.“Đáng lẽ ta nên tin ngươi”.Vẻ dữ tợn trên mặt người áo đen dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười, hắn ta tắt thở, ngã xuống đất.Kết thúc rồi ư?Lâm Nhất thở phào như trút được gánh nặng, sau đó nhìn về phía bên kia bờ sông.Có lẽ hắn đã thông qua thử thách của tầng mười, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người áo trắng đang đợi hắn trong cung điện đối diện.Lâm Nhất hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước, mặt kệ thương tích trên người mình.Một lát sau đó hắn đã lên bờ, không chút do dự bước nhanh tới cung điện.Mở cửa bước vào, trong đại điện sáng trưng, một người áo trắng đang ngồi khoanh chân trên đài sen.Lâm Nhất mừng rỡ, nhưng khi hắn vừa định lại gần thì bỗng vô thức dừng bước.Trên ấn đường của người áo trắng có một lỗ thủng rợn người, hắn ta đã chết.Đó chính là nhát kiếm do hắn đâm...Nhớ lại lời nói của người áo đen trước đó, trong lòng Lâm Nhất chợt hoảng sợ, hắn là mây, ta là mưa.Nhưng mây là mưa, mưa là mây.Không có sai lầm hay thăng trầm nào cả, họ vốn là một thể.Sau một lúc do dự, Lâm Nhất vẫn bước tới chạm nhẹ vào, người áo trắng trên đài sen tan thành mây khói, chỉ còn lại một đoá sen xanh đang từ từ bay lên.Lâm Nhất trầm tư nhìn đoá sen xanh trên đài sen, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay ra cầm lấy nó.Nào ngờ lại bắt vào khoảng không, trong lúc hắn kinh ngạc, cung điện trước mặt hắn lập tức biến mất như một giấc mộng hão huyền.Tất cả mọi thứ đã biến mất.Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bức tranh, hắn dường như xuyên qua không gian và thời gian, đi đến nơi xảy ra cuộc chiến ác liệt với quy mô lớn.Nhưng mọi thứ đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ có thể đứng nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc.Trong tông môn rộng lớn, những trận chiến ác liệt diễn ra ở khắp nơi, lần lượt từng người đệ tử tông môn chết thảm trong tiếng gào thét phẫn nộ.Nhưng nhóm người này vẫn liều mạng chiến đấu, canh giữ trước một toà bảo điện nguy nga.

Lâm Nhất thật sự tựa như những đám mây tản ra.

“Ta đã bảo là đã tìm ra điểm yếu của ngươi, cũng biết tại sao nhát kiếm khi đó không đâm trúng hắn, điều quan trọng nhất là ta chưa bao giờ lừa ngươi”.

Hắn vừa dứt lời, chín bóng mờ lập tức chồng lên nhau, lúc đó như có ánh trăng biến ảo trên người Lâm Nhất.

Trăng khuyết khó lường, gió mây biến ảo.

Advertisement

Đến khi Lâm Nhất đâm ra, mây tan mưa tạnh, trời lại trong xanh . Kiếm quang nở rộ như hoa, trời trong xanh, nước trong lành, hoa trăng cùng bay, nước mùa thu chuyển sang màu của bầu trời.

Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!

Người áo đen hoàn toàn không phản ứng kịp, bóng mờ chồng lên nhau, chiêu kiếm Kính Hoa Thuỷ Nguyệt lập tức đâm trúng hắn ta.

Advertisement

Một kiếm xuyên ấn đường.

“Đáng lẽ ta nên tin ngươi”.

Vẻ dữ tợn trên mặt người áo đen dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười, hắn ta tắt thở, ngã xuống đất.

Kết thúc rồi ư?

Lâm Nhất thở phào như trút được gánh nặng, sau đó nhìn về phía bên kia bờ sông.

Có lẽ hắn đã thông qua thử thách của tầng mười, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người áo trắng đang đợi hắn trong cung điện đối diện.

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước, mặt kệ thương tích trên người mình.

Một lát sau đó hắn đã lên bờ, không chút do dự bước nhanh tới cung điện.

Mở cửa bước vào, trong đại điện sáng trưng, một người áo trắng đang ngồi khoanh chân trên đài sen.

Lâm Nhất mừng rỡ, nhưng khi hắn vừa định lại gần thì bỗng vô thức dừng bước.

Trên ấn đường của người áo trắng có một lỗ thủng rợn người, hắn ta đã chết.

Đó chính là nhát kiếm do hắn đâm...

Nhớ lại lời nói của người áo đen trước đó, trong lòng Lâm Nhất chợt hoảng sợ, hắn là mây, ta là mưa.

Nhưng mây là mưa, mưa là mây.

Không có sai lầm hay thăng trầm nào cả, họ vốn là một thể.

Sau một lúc do dự, Lâm Nhất vẫn bước tới chạm nhẹ vào, người áo trắng trên đài sen tan thành mây khói, chỉ còn lại một đoá sen xanh đang từ từ bay lên.

Lâm Nhất trầm tư nhìn đoá sen xanh trên đài sen, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay ra cầm lấy nó.

Nào ngờ lại bắt vào khoảng không, trong lúc hắn kinh ngạc, cung điện trước mặt hắn lập tức biến mất như một giấc mộng hão huyền.

Tất cả mọi thứ đã biến mất.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bức tranh, hắn dường như xuyên qua không gian và thời gian, đi đến nơi xảy ra cuộc chiến ác liệt với quy mô lớn.

Nhưng mọi thứ đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ có thể đứng nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc.

Trong tông môn rộng lớn, những trận chiến ác liệt diễn ra ở khắp nơi, lần lượt từng người đệ tử tông môn chết thảm trong tiếng gào thét phẫn nộ.

Nhưng nhóm người này vẫn liều mạng chiến đấu, canh giữ trước một toà bảo điện nguy nga.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất thật sự tựa như những đám mây tản ra.“Ta đã bảo là đã tìm ra điểm yếu của ngươi, cũng biết tại sao nhát kiếm khi đó không đâm trúng hắn, điều quan trọng nhất là ta chưa bao giờ lừa ngươi”.Hắn vừa dứt lời, chín bóng mờ lập tức chồng lên nhau, lúc đó như có ánh trăng biến ảo trên người Lâm Nhất.Trăng khuyết khó lường, gió mây biến ảo.AdvertisementĐến khi Lâm Nhất đâm ra, mây tan mưa tạnh, trời lại trong xanh . Kiếm quang nở rộ như hoa, trời trong xanh, nước trong lành, hoa trăng cùng bay, nước mùa thu chuyển sang màu của bầu trời.Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!Người áo đen hoàn toàn không phản ứng kịp, bóng mờ chồng lên nhau, chiêu kiếm Kính Hoa Thuỷ Nguyệt lập tức đâm trúng hắn ta.AdvertisementMột kiếm xuyên ấn đường.“Đáng lẽ ta nên tin ngươi”.Vẻ dữ tợn trên mặt người áo đen dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười, hắn ta tắt thở, ngã xuống đất.Kết thúc rồi ư?Lâm Nhất thở phào như trút được gánh nặng, sau đó nhìn về phía bên kia bờ sông.Có lẽ hắn đã thông qua thử thách của tầng mười, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người áo trắng đang đợi hắn trong cung điện đối diện.Lâm Nhất hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước, mặt kệ thương tích trên người mình.Một lát sau đó hắn đã lên bờ, không chút do dự bước nhanh tới cung điện.Mở cửa bước vào, trong đại điện sáng trưng, một người áo trắng đang ngồi khoanh chân trên đài sen.Lâm Nhất mừng rỡ, nhưng khi hắn vừa định lại gần thì bỗng vô thức dừng bước.Trên ấn đường của người áo trắng có một lỗ thủng rợn người, hắn ta đã chết.Đó chính là nhát kiếm do hắn đâm...Nhớ lại lời nói của người áo đen trước đó, trong lòng Lâm Nhất chợt hoảng sợ, hắn là mây, ta là mưa.Nhưng mây là mưa, mưa là mây.Không có sai lầm hay thăng trầm nào cả, họ vốn là một thể.Sau một lúc do dự, Lâm Nhất vẫn bước tới chạm nhẹ vào, người áo trắng trên đài sen tan thành mây khói, chỉ còn lại một đoá sen xanh đang từ từ bay lên.Lâm Nhất trầm tư nhìn đoá sen xanh trên đài sen, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay ra cầm lấy nó.Nào ngờ lại bắt vào khoảng không, trong lúc hắn kinh ngạc, cung điện trước mặt hắn lập tức biến mất như một giấc mộng hão huyền.Tất cả mọi thứ đã biến mất.Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bức tranh, hắn dường như xuyên qua không gian và thời gian, đi đến nơi xảy ra cuộc chiến ác liệt với quy mô lớn.Nhưng mọi thứ đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ có thể đứng nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc.Trong tông môn rộng lớn, những trận chiến ác liệt diễn ra ở khắp nơi, lần lượt từng người đệ tử tông môn chết thảm trong tiếng gào thét phẫn nộ.Nhưng nhóm người này vẫn liều mạng chiến đấu, canh giữ trước một toà bảo điện nguy nga.

Chương 1112: Tất cả mọi thứ đã biến mất.