Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1113: “Đã đến lúc phải đi rồi”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Bảo điện nhìn khá quen, mắt Lâm Nhất chợt sáng rực lên, bảo điện này chính là bảo điện Hắc Liên.Bầu trời tan nát như mảnh vải, mây đen dày đặc, máu chảy thành sông. Trong toà bảo điện đổ nát là những đống hài cốt đã chết thảm.Nhưng họ vẫn liều mạng giữ bảo điện Hắc Liên, đây là nơi truyền thừa của tông môn, cần sử dụng suốt đời, dù bỏ mạng cũng phải bảo vệ truyền thừa.Ngay cả một người ngoài cuộc như Lâm Nhất cũng xúc động, ước mình có thể xuất hiện ở đó, lấy kiếm giết địch.AdvertisementNhưng hắn không làm được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn các đệ tử tông môn chết đi, kiếm gãy theo người.Cuối cùng trước bảo điện Hắc Liên chỉ còn một người đứng thẳng.Nhưng thứ đang chờ đợi hắn ta cũng là cái chết...AdvertisementMột nhóm người áo đen, toàn thân lượn lờ ma khí xông tới, lưỡi dao trong tay vô tình đâm vào cơ thể người nọ.Nhưng khi sắp chết, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng kiếm đẩy lùi người áo đen.“Kiếm của ta, tồn tại mãi mãi cùng vinh quang!"Nói xong, hắn ta chém ra nhát kiếm cuối cùng của đời mình và giết sạch lũ ma nhân.Sau đó hắn ta hoá thành một tia kiếm quang màu xanh, bao trùm lên cả bảo điện Hắc Liên.Ngay khi hắn ta ngẩng đầu, Lâm Nhất đã nhìn thấy rõ diện mạo của hắn ta, khuôn mặt ấy giống hệt người áo trắng trông giữ tầng chín bảo điện.Hình ảnh dần mơ hồ, ma ảnh chồng chất nhưng lại không làm gì được lớp kiếm quang bao trùm bảo điện.Cho đến khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, Lâm Nhất vẫn chưa hoàn hồn lại.Một lúc lâu sau, hắn mới như tỉnh dậy từ cơn mơ.Phóng tầm mắt ra xa, bảo điện Hắc Liên không còn gì cả, hoang vu trống trải, không có cung điện hay dòng sông, chỉ có một mình hắn lẻ loi đứng tại chỗ.Nếu không vì hắn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của chiến tranh trong cuộc chiến, từ đó nắm giữ chiêu thức cuối cùng của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.Có lẽ mọi dấu vết đều sẽ không tồn tại, hắn sẽ nghi ngờ những gì xảy ra vừa rồi có thực sự tồn tại hay không.Nhưng cuối cùng tầng mười bảo điện không còn gì cả, không có mây, cũng không có mưa, chỉ có một câu nói do một nam nhân để lại từ rất nhiều năm về trước.Kiếm của ta, mãi mãi tồn tại cùng vinh quang.“Một kiếm như mộng”.Lâm Nhất buồn bã thì thào, giọng điệu có phần thương cảm.Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu tại sao những cung điện khác trong mật cảnh Ma Liên đều bị phá huỷ, chỉ còn một mình bảo điện Hắc Liên tồn tại. Đây là nơi truyền thừa mà một nhóm người đã hi sinh tính mạng của mình bảo vệ, để các thế hệ sau được kế thừa nó.Truyền thừa bất diệt, vinh quang mãi còn.Người áo đen và người áo
Bảo điện nhìn khá quen, mắt Lâm Nhất chợt sáng rực lên, bảo điện này chính là bảo điện Hắc Liên.
Bầu trời tan nát như mảnh vải, mây đen dày đặc, máu chảy thành sông. Trong toà bảo điện đổ nát là những đống hài cốt đã chết thảm.
Nhưng họ vẫn liều mạng giữ bảo điện Hắc Liên, đây là nơi truyền thừa của tông môn, cần sử dụng suốt đời, dù bỏ mạng cũng phải bảo vệ truyền thừa.
Ngay cả một người ngoài cuộc như Lâm Nhất cũng xúc động, ước mình có thể xuất hiện ở đó, lấy kiếm giết địch.
Advertisement
Nhưng hắn không làm được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn các đệ tử tông môn chết đi, kiếm gãy theo người.
Cuối cùng trước bảo điện Hắc Liên chỉ còn một người đứng thẳng.
Nhưng thứ đang chờ đợi hắn ta cũng là cái chết...
Advertisement
Một nhóm người áo đen, toàn thân lượn lờ ma khí xông tới, lưỡi dao trong tay vô tình đâm vào cơ thể người nọ.
Nhưng khi sắp chết, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng kiếm đẩy lùi người áo đen.
“Kiếm của ta, tồn tại mãi mãi cùng vinh quang!"
Nói xong, hắn ta chém ra nhát kiếm cuối cùng của đời mình và giết sạch lũ ma nhân.
Sau đó hắn ta hoá thành một tia kiếm quang màu xanh, bao trùm lên cả bảo điện Hắc Liên.
Ngay khi hắn ta ngẩng đầu, Lâm Nhất đã nhìn thấy rõ diện mạo của hắn ta, khuôn mặt ấy giống hệt người áo trắng trông giữ tầng chín bảo điện.
Hình ảnh dần mơ hồ, ma ảnh chồng chất nhưng lại không làm gì được lớp kiếm quang bao trùm bảo điện.
Cho đến khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, Lâm Nhất vẫn chưa hoàn hồn lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới như tỉnh dậy từ cơn mơ.
Phóng tầm mắt ra xa, bảo điện Hắc Liên không còn gì cả, hoang vu trống trải, không có cung điện hay dòng sông, chỉ có một mình hắn lẻ loi đứng tại chỗ.
Nếu không vì hắn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của chiến tranh trong cuộc chiến, từ đó nắm giữ chiêu thức cuối cùng của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.
Có lẽ mọi dấu vết đều sẽ không tồn tại, hắn sẽ nghi ngờ những gì xảy ra vừa rồi có thực sự tồn tại hay không.
Nhưng cuối cùng tầng mười bảo điện không còn gì cả, không có mây, cũng không có mưa, chỉ có một câu nói do một nam nhân để lại từ rất nhiều năm về trước.
Kiếm của ta, mãi mãi tồn tại cùng vinh quang.
“Một kiếm như mộng”.
Lâm Nhất buồn bã thì thào, giọng điệu có phần thương cảm.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu tại sao những cung điện khác trong mật cảnh Ma Liên đều bị phá huỷ, chỉ còn một mình bảo điện Hắc Liên tồn tại. Đây là nơi truyền thừa mà một nhóm người đã hi sinh tính mạng của mình bảo vệ, để các thế hệ sau được kế thừa nó.
Truyền thừa bất diệt, vinh quang mãi còn.
Người áo đen và người áo
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Bảo điện nhìn khá quen, mắt Lâm Nhất chợt sáng rực lên, bảo điện này chính là bảo điện Hắc Liên.Bầu trời tan nát như mảnh vải, mây đen dày đặc, máu chảy thành sông. Trong toà bảo điện đổ nát là những đống hài cốt đã chết thảm.Nhưng họ vẫn liều mạng giữ bảo điện Hắc Liên, đây là nơi truyền thừa của tông môn, cần sử dụng suốt đời, dù bỏ mạng cũng phải bảo vệ truyền thừa.Ngay cả một người ngoài cuộc như Lâm Nhất cũng xúc động, ước mình có thể xuất hiện ở đó, lấy kiếm giết địch.AdvertisementNhưng hắn không làm được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn các đệ tử tông môn chết đi, kiếm gãy theo người.Cuối cùng trước bảo điện Hắc Liên chỉ còn một người đứng thẳng.Nhưng thứ đang chờ đợi hắn ta cũng là cái chết...AdvertisementMột nhóm người áo đen, toàn thân lượn lờ ma khí xông tới, lưỡi dao trong tay vô tình đâm vào cơ thể người nọ.Nhưng khi sắp chết, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng kiếm đẩy lùi người áo đen.“Kiếm của ta, tồn tại mãi mãi cùng vinh quang!"Nói xong, hắn ta chém ra nhát kiếm cuối cùng của đời mình và giết sạch lũ ma nhân.Sau đó hắn ta hoá thành một tia kiếm quang màu xanh, bao trùm lên cả bảo điện Hắc Liên.Ngay khi hắn ta ngẩng đầu, Lâm Nhất đã nhìn thấy rõ diện mạo của hắn ta, khuôn mặt ấy giống hệt người áo trắng trông giữ tầng chín bảo điện.Hình ảnh dần mơ hồ, ma ảnh chồng chất nhưng lại không làm gì được lớp kiếm quang bao trùm bảo điện.Cho đến khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, Lâm Nhất vẫn chưa hoàn hồn lại.Một lúc lâu sau, hắn mới như tỉnh dậy từ cơn mơ.Phóng tầm mắt ra xa, bảo điện Hắc Liên không còn gì cả, hoang vu trống trải, không có cung điện hay dòng sông, chỉ có một mình hắn lẻ loi đứng tại chỗ.Nếu không vì hắn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa của chiến tranh trong cuộc chiến, từ đó nắm giữ chiêu thức cuối cùng của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp.Có lẽ mọi dấu vết đều sẽ không tồn tại, hắn sẽ nghi ngờ những gì xảy ra vừa rồi có thực sự tồn tại hay không.Nhưng cuối cùng tầng mười bảo điện không còn gì cả, không có mây, cũng không có mưa, chỉ có một câu nói do một nam nhân để lại từ rất nhiều năm về trước.Kiếm của ta, mãi mãi tồn tại cùng vinh quang.“Một kiếm như mộng”.Lâm Nhất buồn bã thì thào, giọng điệu có phần thương cảm.Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu tại sao những cung điện khác trong mật cảnh Ma Liên đều bị phá huỷ, chỉ còn một mình bảo điện Hắc Liên tồn tại. Đây là nơi truyền thừa mà một nhóm người đã hi sinh tính mạng của mình bảo vệ, để các thế hệ sau được kế thừa nó.Truyền thừa bất diệt, vinh quang mãi còn.Người áo đen và người áo